Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Khúc hát trước biển.


Biển có tâm trạng buồn, có vui hay chăng? Biển với con sóng xô bờ, rì rào cái điệp khúc quen thuộc trong dòng chảy ngày và đêm. Biển vẫn cứ hát một điệu hát quen thuộc, chỉ một điệu mà bao người khi đứng trước cái mênh mông ấy với từng tâm trạng khác nhau lại tự đặt tên. Biển buồn. Biển vui. Biển hiền hòa và dịu êm,... Tùy từng cảm nhận và biển lại là một người bạn trung thành của tất cả, luôn lắng nghe và thấu hiểu. Bao nỗi niềm cứ nói đều được nghe, san sẻ và chôn chặt dưới làn sóng mênh mông vô tận.


Ta cứ đứng nhìn với những cảm xúc, tự tình để đẩy mọi tâm sự cùng biển để đẩy mọi nỗi niềm đi đến tận cùng. Biển dữ dội. Buổi sáng biển hiền hòa, dịu êm. Từng cơn sóng lăn tăn như trêu đùa nhau. Cùng hòa nhịp với nắng, với gió. Nhìn xa xa ta ngỡ biển và chân trời chạm mặt vào nhau. Cái màu xanh hiền hòa của mấy, cái thăm thẳm của biển như hòa dòng vào nhau để tạo nên cái ngút ngàn tận cùng. Biển như đôi mắt trong xanh luôn lắng nhìn mọi thứ trong cái ồn ào của sóng. Đôi mắt ấy hiền từ biết bao! Cứ ôm ấp mọi thứ nỗi buồn của người trong lòng rồi lại tự xóa lên trên nền cát. Dòng nước trong xanh trong từng gợn sóng bạc đầu đạp nhẹ vào bờ cát. Tựa mình như nũng nịu, âm thanh đó khiến gợi lên cái tâm hồn dậy sóng tìm được sự bình yên, thanh thản đến lạ.


Bao la.Mênh mông.


Rì rào.


Dữ dội. Dịu êm.


Gió nhẹ lao xao nhẹ lao xao.


Biển cứ hát khúc ca dạt dào.


Còn tôi đứng trước biển như mọi thứ đều đã được hòa tan. Cái bình yên trong chính tâm hồn. Nhẹ bẫng ngút ngát. Ta cười như nụ cười của biển để dành ban tặng. Nắm cát trên tay trôi tụt như chính bao nỗi buồn đã được biển lấy đi. Ta như một đứa trẻ được lòng biển ôm trọn. Cười của nụ cười vô tư nhất không âu lo, không nỗi niềm. Cảm nhận được sự bao bọc trong từng cơn sóng bạc đầu dập dìu vào bờ.


Sóng cứ tung tăng hôn bờ xoa dịu.


Mang nỗi buồn đi xa để hạnh phúc xô bờ.


Biển dữ dội nhưng rất đỗi bao dung,


Gói ôm lòng cho sự bao la,


Cứ xanh thế cái màu xanh của biển


Khi bình yên lại hiền hòa phẳng lặng.


Lúc giận dữ sóng nổi cuồng phong.  


Ánh mặt trời bừng lên nhưng biển vẫn ngạo nghễ khúc hát say sưa. Cười giòn tan trong dòng đời tất bật, để ai hiểu rằng biển u sầu? Ta bỏ mặc lòng hòa theo cơn sóng. Ngạo nghễ cười để xua đi giá lạnh trong lòng. Cứ reo vui như con trẻ được quà. Được xoa dịu khi hét hò trước biển. Hồn cứ theo sóng xa bờ, mênh mang trong nước mắt nụ cười. Trên khóe mắt bao bụi bặm như được xoa dịu. Cái nét hồn nhiên ta về theo đúng nghĩa riêng mình. Lại say mình chìm đắm giữa thinh không. Bao âu lo, bộn bề được xua sang bên để cái ta thấy mình rất đỗi ngu ngơ.


Nếu đời người tựa như dòng sông. Khởi nguồn từ khe nước róc rách, rồi mãi miết chảy theo quy luật muôn đời sẵn có. Luồn lách mọi hướng theo nhịp chảy chính mình để rồi cuối cùng lại hòa mình trong lòng biển bao la. Mênh mang trong nụ cười và nước mắt song hành.  


Đứng trước biển về đúng nghĩa ta là trẻ con muôn đời chưa lớn. Cứ hồn nhiên vô tư với nụ cười. Cứ chạy mãi mãi miết không ngừng....! Ôm trước biển một vòng tay dang rộng. Ta quá đỗi nhỏ bé.


Một cảm xúc rất đỗi lạ, bỗng có sóng trong lòng...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét