Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

Nguệch ngoạc vẽ...!


Tự nhiên thèm được chết. Cái ý nghĩ điên rồ cứ thôi thúc trong đầu. Nếu đó là một chuyến đi được trở về thì có lẽ tôi đã đi, đi từ lâu lắm rồi. Vậy là chần chừ để nghĩ lại mọi thứ. Lúc đang bơ vơ, lạc lõng, không có chút niềm tin nào thì lại có cái mong muốn đó. Bao lần dằn mình cần phải thoát ra vì cố đi mà không tìm thấy con đường nào.


Đi đâu đây hỡi tôi. Đường nào trong muôn ngàn lối. Hình như đang mất dần cái khao khát của bản thân, lại nhường chỗ cho nhưng u ẩn và gói trọn những nỗi buồn. Phố. Có bộn bề...? Tâm hồn ta đang bộn bề...!


Để ta nhìn. Thời gian cứ trôi, tình yêu trong tuổi hồn nhiên cứ một ngày thu hẹp. Còn tôi đánh rơi, cảm thấy nhạt nhòa. Ngày trôi qua cảm nhận bước chân đang dần phiêu diêu, góc rêu xanh đã phủ mờ. Một ngày thức dậy lại sợ đối mặt với ngày dài. Là cuộc sống. Ai cũng có những nụ cười tươi, luôn cảm nhận từng ngày sao trôi qua quá nhanh. Còn bản thân tôi lại sợ, mong đêm dài với giấc ngủ sâu không cần biết ngày mai. Có lẽ, đã "vô cảm"... Giữa phố xá ta là kẻ lạc đường. Giữa cánh đồng ta là kẻ lang thang. Cuối chân trời kia liệu có ánh sáng...?


Ta mới là kẻ đi qua một phần ba của cuộc đời. Đôi chân này còn muốn đi nhiều. Có những nơi cần phải đi qua, cần ta đến và ta cần phải biết. Đừng có mỏi nhé! Tôi chưa lựa chọn, chưa tìm được câu trả lời và chưa cho mình thời gian. Hình như tôi đã quá ích kỉ, quá tham lam khi chỉ biết đến bản thân!. Tôi tự giận mình, chán tôi, chán cả sự hay suy nghĩ để rồi bao người đang hướng về tôi với tất cả sự quan tâm lo lắng. Bản thân thì lại đang thất vọng vì đã không làm được gì. Giá như cứ vô tư, cứ cười, cứ nói vui vẻ thì có lẽ mọi thứ đã khác hay chăng?


Tôi đang đứng trước những sự lựa chọn rồi, có thể đúng có thể sai. Nhưng cần lựa chọn và phải đi trên con đường đó. Đừng mệt mỏi nữa. Đừng ngại ngùng. Tôi lại hoang mang quá, e ngại quá! Liệu có đủ sức.


Những khi buồn không ai bên cạnh, khi khóc không ai vỗ về, khi cần tâm sự không một ai. Tôi đã quá quen với điều đó, nhưng một khi một mình đi mãi liệu có vượt qua hay lại buông xuôi một cách tàn nhẫn nhất! Sao lại nhỏ bé quá thế "Tôi"! Còn nhiều nợ ở đời lắm, cần phải trả nữa đấy! Dù sao đi nữa thì tự bản thân tôi cũng không thể nào biến thành một ai khác, cũng chẳng thể nào tự gột rửa sạch sẽ mọi thứ. Cái dấu chấm hỏi phía trước muốn biết thế nào chỉ còn cách duy nhất là ĐI.


Ta tự mình rối rắm trong mớ suy nghĩ mông lung. Ta không được một chút mạnh mẽ nào nhưng lại cố tạo ra cái vỏ bọc. Mọi con đường cứ song hành nhau trong những vui - buồn, hạnh phúc - khổ đau. Ánh sáng mặt trời luôn rọi chiếu, nhưng ta đã cảm nhận được gì?. Phải biết cười để chấp nhận mọi thứ. Chấp nhận để bước tiếp chứ không được buông thả và dừng lại. Ngồi lại một mình mà tự trách móc bản thân, nhưng trong chốc lát thôi nhé TÔI. Đừng quá tự khắt khe để rồi mọi thứ trôi qua lại hối hận trong muộn màng. Hãy biết yêu mọi thứ dù rằng ta đang buồn, cảm thấy tuyệt vọng bởi đó chính là cuộc sống.


Cuộc sống là thế, nhiều gam màu được dung hòa với nhau để tạo nên bức tranh. Tôi à! Hãy biết tin nhé, đừng bi lụy lúc này sẽ ngã mất. Gượng lên nào, gọi tên "Cuộc sống"... 


 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét