Làn gió cứ thản
trôi bình yên trên phố. Dù phố có chật chội, ồn ào, xô bồ. Phố bủa vây những khối
bê tông, cốt thép nhưng vẫn không thể ngăn những khe hở để gió lách mà lơ đãng.
Tôi đã cố dặn
mình không được để trôi tuột những cảm xúc, không chai sạn và chai lỳ trước sức
hút của vòng quay cuộc sống. Không lơ đãng những nỗi chênh chao trong tâm hồn,
những trăn trở suy tư.
Sài Gòn với những
cơn mưa nắng thất thường như một cô tiểu thư đỏng đảnh. Để đêm trở mình trong
ánh đèn nhạt nhòa, Sài Gòn bỗng hoa lệ lãng mạn trong mớ ánh màu đầy ắp. Bất chợt
ta nhận ra chốn phố thị xa hoa cũng mang trong mình nỗi lòng cô đơn!? Hay chính
lòng em đang thắt thỏm như thế rồi gán ghép!! Có một ngày phố bỗng buồn tênh. Ta hanh hao… Nhớ chuyện riêng mình…
Trong ánh đèn
hào nhoáng, bao con người cố kiếm tìm cho mình một chỗ đứng, một cuộc sống mới
nơi mảnh đất hoa lệ chẳng mấy dễ dàng. Cám dỗ, ganh đua luôn bên cạnh. Vậy đấy!
Phải chăng em cũng đang cố dẫm đạp, đấu tranh để cố kiếm tìm cho mình chút gì
đó ở mảnh đất này chăng? Vẻ xa hoa, ánh đèn chớp nhoáng lại ôm ấp bao con người
với nỗi cô đơn che dấu…??
Sau mỗi bước chân
lang thang khắp nẻo ở chốn phồn hoa, tôi trở về chỗ trọ, thấy mình như kẻ du mục trú chân bên mái hiên nhà người lạ, mệt nhoài trong nỗi bơ vơ, lạc lỏng. Mang trong mình
cảm giác của kẻ không gia đình, như hạt cát đơn lẻ trên ghềnh đá khô cằn, bất kể cơn gió nào cũng có thể mang mình đến một
nơi nào đó ở chốn vô định của ngày mai.
Đôi
khi, những suy tư của em thắc mắc, liệu con người ta
sinh ra là để làm g ì, em có mặt ở đây mỗi giờ mỗi
phút là để làm gì? Tình yêu có thể làm người ta buồn tưởng chết đi, làm đời trở nên u sầu, nhưng ai đã từng trải qua
nỗi cô đơn giữa phố rộng đông người, qua những chuỗi dài hờn tủi chông chênh
khi lạc loài xứ lạ mà lòng ngập đầy cay đắng vì biết rằng đi hết cơn mưa vẫn lạnh
lẽo không nơi trở về ủ chăn ấm, sẽ hiểu rằng tình yêu chỉ chút lãng
đãng thi vị không đủ để bình yên, con người ta chẳng
thể nào có được bình
yên khi không có nơi để trở về. Thèm biết bao
nhiêu một mái ấm
để gió mãi không đi hoang lẻ. Đời cát nhỏ nhoi
du mục lắm khi nhiều buồn tủi lúc tha hương mà chiều thì cứ tràn về vô
tận.
Chẳng
hiểu vì sao, em thấy mình chênh vênh quá đỗi. Thậm chí, em thấy thương mình ghê
ghớm, vì em chẳng biết mình sẽ đủ đầy ấm áp khi có cái gì, bởi thế em cứ đi
lang lang trong cõi trần mệt nhoài này mà lúc nào cũng thấy mình cô đơn và vô vọng
biết nhường nào. Để rồi, thấy mình
đáng thương hơn mình nghĩ quá nhiều. Vậy nên em cảm thấy mệt kinh khủng, và đuối
sức vô cùng.
Gió mãi vẫn là đời
gió. Đời gió vô định…!!