Tháng ba chưa đủ ấm bàn tay đã xa rời tháng Tư. Ngỡ ngàng nhận
ra đã đánh rơi vụn vỡ một mùa hoa.
Ba năm rồi. Dấu mốc từ khi rời xa sách vở, chập chững bước chân
non nớt vào đời. Vậy đấy! Đâu có ai ngờ rằng cảm xúc cũng thay đỗi theo thời
gian. Rất lâu rồi tôi không viết miên man một cách nhẹ nhàng, thay vào đó là những
lời lẽ có vị đắng, vị chát. Đôi khi tôi nhìn mọi thứ lướt qua bằng nụ cười buồn.
Ngồi đọc lại những entry khô cốc rồi lặng lẽ hướng mắt nhìn xa xăm vô định.
Em yêu tháng ba. Mùa hoa sưa với cái nắng vàng nhảy nhót trên nẻo
đường làng. Lóng thoáng chiều về mùi khói bếp của nhà nhà lan tỏa. Nụ cười trêu
đùa hồn nhiên của lũ trẻ. Mùi lúa ngậm sữa phảng phất trong gió. Yêu biết mấy
tháng ba quê nhà.
Hàng sưa trơ trọi những cành khẳng khiu, như chết lặng lẽ từ bao
giờ, bỗng phất lên những mầm xanh non mơn mởn một cách nhanh chóng. Rồi bất ngờ,
trời âm u trở gió se se lạnh. Ở quê gọi đó là “trời ủ hoa sưa” hay còn gọi là “sưa
ủ nụ”. Nơi những chiếc lá theo gió bỏ cây đi, nay lại sinh ra sự sống mới với mầm
xanh kèm theo
những nụ hoa bé tí ấm ủ từ bao giờ. Phải chăng cành cây trơ trọi
với mùa đông lạnh giá để chắc chiu sự sống cho sắc hoa của tháng ba.
Em gọi đó là màu
hoa tháng Ba. Ngắn ngủi. Mong manh. Nhưng đôi khi cũng tha thiết. Nhớ, là bởi
tâm hồn đang bận bịu đâu đó, bởi dòng đời đôi khi kéo theo những cuộc chia ly
yêu dấu và mãi bỏ lại phía sau sắc vàng hoa sưa bên sông, chuỗ ngày vàng. Cánh
hoa bé nhỏ bay trong gió đâu hay biết rằng đang dắt mùa đi qua phố, qua cái xóm
bình yên ven sông dệt nên cả khung trời thơ mộng. Con đường về Vườn Cừa như
lung linh, phía trên đầu lúc nào cũng nhuốm một màu vàng rực, dưới mặt đất
những thảm hoa dày nằm bình yên, như không hay biết một chút gì lưu luyến, xót xa
của người mong đợi vàng sưa.
Những cung bậc
của tháng Ba bị bỏ lỡ, cung bậc xao xuyến rung réo gọi nỗi nhớ về một mùa hoa. Cái
màu vàng mỡ vàng, cho ai đó một lần đi qua nơi này tận mắt tận hưởng hàng sưa
ven sông buồn vấn vương rồi mải mê một đời.
Hoa thủy chung
một đời cái tình hẹn cũ Tháng ba trong vài ngày ngắn ngủi rồi mỉ miết theo gió
ẩn mình trong màu xanh của sắc lá sưa. Mãi mê với những bước chân quay cuồng
đây đó. Em bỏ lại sau lưng đã ba mùa hoa vàng. Bây giờ ngồi xốn xang luyến tiếc
khi đã lỡ hẹn mùa hoa…