Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Chút tình hiu hắt bay...!!

lonely wind1 Mộ gió 



Sài Gòn bây giờ đang là những ngày mưa không ngớt.
Đôi lúc, tiếng mưa từng hồi từng hồi, như người nghẹn uất cố nén tiếng nấc
trong lòng mà vẫn từng cơn, là khi đó biết gió ngoài kia đang ngả nghiêng thổi
tốc. Hình như rất thích đi ngược chiều gió, dù vẫn sợ ơi cái lạnh lẫn trong màn
mưa.  


Cái khoảnh khắc bước một mình dưới những hàng me,
nghe gió ập đến bất ngờ và gỡ tung ngày nắng, cái khoảnh khắc ấy ngỡ ngàng đến
kỳ lạ. Qua hết những hàng me nối nhau, mang về trong người một chút lạnh gió phả
vào mặt, và đôi lúc vừa đi trong mưa hét thật to “mưa to đi, mưa thật to đi...”


Một chiều nào đó trước mưa, đi chầm chậm dưới những
tán me khi gió nổi lên tàn nhẫn nhất, và cười thật. Mang về trong mình một chút
đau, một chút mênh mang, một chút nhẹ nhàng để rồi gửi tất cả vào những chiếc
lá me xanh mướt nhỏ bé vương lấm tấm trên tóc, mọi nỗi niềm qua đi sẽ nhẹ
nhàng.


Với một kẻ hay buồn bã thẩn thờ, một chiều mưa vội
vã về với phố cũng nghe len lén đâu đó niềm sầu dâng trong sâu thẳm. Cuộc sống
cứ mải miết cuốn theo nhiều sự bất ngờ. Những suy nghĩ chưa kịp gọi tên đã vội
vàng vụt theo cơn gió không kịp đọng lại chút gì ngoài nỗi hoang mang.


Và. Biết đâu rằng kiếp người như tôi cũng là kiếp
gió..
.


Như cái kiểu: "Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ,


                   Ôi, những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những
cơn mưa..."


Có lẽ, khi
đã qua quá nhiều hồi ức nên hay suy nghĩ về những điều đã qua như một thói
quen. Từng người tình, từng cuộc tình đã bỏ lại sau lưng. T
a lại tưởng ta
yêu. Ta yêu một cách giản đơn và thật thà. Ta yêu trong chân thành và mơ mộng.
Ta yêu nồng thắm và đam mê. Chỉ đơn giản là ta tưởng ta lại yêu. Nhưng bước qua
những tháng ngày vẫn trở thành một kẻ lang thang trên đường đời, ta đi mải miết
cùng năm tháng mà không một lần ngoái đầu lại, đã quá xa, ta chợt nhận ra, sau
lưng mình chỉ là bụi mù, cái mà ta tưởng tình yêu ấy, nó chẳng là gì cả, chỉ là
sự bấu víu vào cuộc sống. Tất cả chỉ có vậy. Khi đi đủ xa, ta đủ man mác buồn,
đủ tách rời giữa bản ngã và tha nhân để nhìn lại mình ở một ngày cũ. Hoài ức và
hiện tại như một nỗi ám ảnh đầy sợ hãi…


Hình như có chút tình heo hắt bay ngang qua ta…


"Ôi,
tiếng buồn rơi đều...


Nhìn
lại mình đời đã xanh rêu..."


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét