Tháng Tám rồi sao? Tháng Tám rồi sao? Ngỡ ngàng.
Những tờ lịch lâu ngày
không được dở bỏ đã ứ lại. Mới ngày nào giờ đã đã sang giữa tháng Tám. Nhanh
quá đỗi, có níu kéo cũng không kịp để quay về. Nhiều khi tưởng rằng đã quên
nhưng quá khứ vẫn còn đâu đây.
Tháng Tám lại về bên kia cánh cửa, chỉ cần hé mở nhẹ nhàng đã
nghe hương gió chuyển mùa đã về lùa vào mắt, cuốn vào lòng. Hắt từng vệt nắng
mùa hạ còn sót lại. Thế mà em chẳng nhận ra dấu hiệu của chuyển mùa, chẳng hay
biết Tháng Tám đã về bên từ lúc nào!
Cuộc sống là những dư âm của tàn phai không ngủ yên. Tưởng đâu
lòng mình đã “thật ngủ yên”, ngỡ đâu tình đã trốn sâu cùng quá khứ. Nhưng không…
Vẫn còn đây, đã về đây. Chênh chao…
Người ta cứ lạc nhau vì duyên còn xa lơ xa lắc, đi rồi về, về rồi
đi. Thời gian phủ bụi góc tâm hồn. Mùa về vội quá hay lòng người ngủ vùi bấy
lâu, bây giờ giật mình bởi gió mùa đánh thức. Uhm, thì phố vẫn rộng, người ta vẫn
mải miết hoang hoải tìm nhau. Tìm người không thấy đâm ra mơ hồ nhung nhớ. Cảm
xúc tưởng đâu đã ngủ quên.
Ngang phố chiều nay, sắc tím của bằng lăng còn sót lại chút màu
phai nhạt như chừng níu kéo tháng ngày hạ đang dần trôi đi. Sắc vàng rơi
nghiêng của những cánh điệp, Osaka. Để hương hoa sữa nơi đây len lén tỏa hương.
Những cơn mưa khẽ khàng làm cánh hoa nhạt màu.
Em nối những giọt buồn lăn dài trên gò má. Nối những đêm dài bằng
giấc mơ đi hoang. Nối những cô đơn theo hương gió mang cái lạnh kéo về.
Yêu thương xa rồi còn đâu. Người đi bỏ lại em nỗi nhớ. Mùa hoa
mùa cũ. Hoa sữa lại về với mùa yêu thương. Cái lạnh trở dần về đêm nao lòng.
Còn nhớ không anh? Tháng Tám ta yêu nhau trong vội vã. Núi Nhạn vẫn lặng lẽ đứng
đó, cánh hoa sữa rơi vương vãi góc phố, hương hoa ngào ngạt lẻ loi đến tội nghiệp.
Còn nhớ không anh? Ngày đó cũng mưa, cũng gió, cũng một nỗi buồn, cũng hương
hoa mùa thu…
Một người đi và một người ở lại. Níu kéo gì cho mối tình đã đi
vào dĩ vãng. Tất cả nhạt phai khi từng mùa tới rồi đi, em nối dài những đêm
khóc một mình. Khi những tháng ngày nối tiếp nhau đánh thức những hoang dại của
đời con gái ngô nghê. Giấc mơ rơi rụng. Anh
đã bên mình một nửa yêu thương trọn vẹn, đong đầy.
Em bước vào lòng phố tìm anh, và anh ở đâu? Hoang hoải. Gió khẽ
rít những bẽn lẽn, bước chân nhạt nhòa. Vấn vương buốt lạnh bởi giọt mặn đắng
khóe môi. Em lưu luyến kéo mình theo những yêu thương chờ đợi, theo từng bước
chân đi qua những mùa yêu.
Những bước chân ai ghé ngang qua phố, lời yêu thương ngọt ngào rồi
thì thầm trao nhau như thế. Duyên tình tan hoang, tìm người sao xa vắng. Đôi
chân trở nên bé nhỏ, nhân tình thế thái miên man…