Tháng
mười vội vã, cho những ngày cuối thu lành lạnh.
Có
bao giờ anh nghĩ rằng sẽ gom cả trời thu Hà Nội gởi đến nơi em. Ngày nào anh từng
nói sẽ cho em cảm nhận mùa thu Hà thành đẹp như thế nào. Anh thì thích nhất là
cảnh phố sau màn mưa vội vã. Trời Sài Gòn của em vào thu cũng chẳng có gì ngoài
những cơn mưa đem làn gió lạnh se ghé ngang khung cửa, những chiếc lá vàng đâu
đó vội vã rơi nghiêng trong chiều gió, mùa hoa sữa chỉ vội len lén hương nồng
nơi con hẻm sâu nào đó về khuya.
Đã
bao mùa đi qua. Mùa vẫn lãng đãng trong một khoảng trời nắng gió. Người vẫn ra
đi như chưa từng gặp mặt. Vẫn xa nhau từng ngày chỉ có sự nhung nhớ, chờ đợi
còn đọng lại bên cửa sổ để nụ cười rơi rớt đi về phía hư vô. Nhớ phố xa, nắng
và gió vẫn thế nhưng sao không phải là của cái ngày hôm qua… Và tình yêu cũng
có lúc tàn để ai đó được lãng quên. Chỉ tại đa đoan cảm xúc thuộc về nhau. Dù cứ
mãi nhớ về cái thời gian phải lòng nhau, tình yêu đầy cảm tính nào luôn đi qua
những dại khờ, khó hòa hợp về tính cách, quan điểm sống. Âm thanh của đêm không
dứt, lại kéo về nỗi nhớ, lý trí và trái tim cứ giằng co.
Em
vẫn nghĩ về biển.Vì biển là nơi khiến lòng em tĩnh lặng. Em đã cùng anh đi
ngang qua bao buổi chiều xuôi ngược trước biển chỉ riêng em hạnh phúc. Một chút
nồng không đủ ấm làn môi, mà sao không buông được nỗi buồn trong tim, trong giấc
mơ ôm người ru tình chỉ mình em biết.
Thu
vẫn tàn qua nỗi nhớ, em vẫn là kẻ lang thang trong vô thường của cuộc đời. Đến
một ngày nào đó trái tim này không còn nỗi nhơ chơi vơi, thì em sẽ hạnh phúc phải
không anh. Tìm thấy cho mình một hình bóng khác để tất cả chỉ còn là tàn phai.
Tất cả sẽ là im lặng của cô liêu, anh và em sẽ mãi
không chung lối chỉ tình si một mình em thôi.
Anh đâu có gởi gió mùa cho em nào ngoài nỗi nhớ dằn vặt…