Sài
Gòn không mùa đông. Biết thế nhưng vẫn cảm nhận ra hơi mùa đang chuyển là lạ. Một
chút gió khe khẽ lay lắt vạt áo đủ để làn da nghe lành lạnh. Cái nắng không gắt
gỏng, không vồ vã. Và có chút nhẹ nhàng. Không phải mùa Thu đâu, cũng không phải
gió mùa Đông.
Phố
vẫn tấp nập dòng xe cộ ,lá vàng vẫn khẽ rơi bên thềm vắng, nhịp nhàng rất khẽ.
Người ta vội khoác áo cho nhau, chăm sóc nhau tình tứ. Cô lại thấy mình lạnh ngắt,
gió đang lùa vào trong tóc, rối bời. Siết chặt bàn tay để tự sưởi ấm. Và chợt
nghĩ, ở nơi anh mùa này đang chuyển gió. Cái nắng, cái mưa ào ạt vội vàng đến bất
chợt. Liệu có ai nhắc anh nhớ mặc ấm khi ra đường không? Vỗ về những khi anh mỏi
mệt!!
Anh
có còn giấu lòng mình qua làn khói thuốc sặc sụa? Anh, vẫn đi và về một mình một
bóng? Cô vẫn nhớ anh, giọng nói, tiếng cười và cả cái cáu gắt của anh đổ dồn
lên cô. Cái ánh mắt vừa thương hại vừa ghét ạnh mỗi khi nhìn bóng dáng cô cứ lầm
lũi. Tình cảm không có tội gì nhưng cô lại cứ giam mình trong những nỗi lòng
riêng mình, chỉ riêng mình hiểu.
Nếu
một ngày nào đó, liệu có ai bước đến bên đời cho một bờ vai để bù vào cái chỗ
thiếu hụt lớn nhất trong lòng cô! Có ai sẽ hỏi vì sao “cứ mãi day dứt về quá khứ”.
Rôi cô lại giấu mình qua cái cười cười nói nói lia chia, nhưng cái hồn thì vẫn
cũ rích đến tội nghiệp. Đôi chân vẫn lui thủi một mình trên mọi nẻo đường. Có
những lúc cô bắt vội cho mình chuyến xe để trốn biệt cái xô bồ của thành phố, vẫn
đôi chân này nhưng lại khập khiễng trên mỗi bước đi. Có những lúc nhìn ai đó tựa
vai vào nhau, đôi mắt lại cay cay và cứ miên man nghĩ về một ngày nào đó của
hôm sau…
Lại
Trịnh – Rock và cà phê đen. Để tập cho mình vững chãi trên mỗi bước đi, để
không còn ngượng ngịu khi chào hỏi ai đó. Để thấy lòng đừng lạ lẫm trên đường
trở về. Đôi chân muốn quay về… Cafe vẫn cái vị đắng nhẵn đó. Và cô vẫn cứ buồn
buồn, lành lạnh… Sài Gòn muôn đời không có mùa Đông mà sao trong lòng cô vẫn lạnh
đến tái tê…
23h15pm... 19.11.