Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012
Lẻ...
Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012
Người tình không tên...!!
Mùa mới lại
sang, sáng sớm đã chớm chút hương lạnh. Đôi lần vô tình lật mở những dòng nhật
kí của ngày xưa cũ với những mộng mơ xưa cũ của cái tuổi mới lớn. Bỗng nhận
thấy mình đã từng có cuộc sống giản đơn và đẹp đẽ như thế. Cũng từng đơn độc
trong suy nghĩ, cũng ngây ngô và hóa ra cũng lãng mạn, yêu thương đầy nhẹ nhàng
như thế.
Còn nhớ cái
ngày xưa cũ kia, một ngày mưa lất phất với cơn gió mùa đông se thắt lạnh. Vẫn
màn hình vi tính với bao lối ngã, và bất chợt ta và Người quen nhau. Ban đầu
gởi cho nhau bài hát mà cả hai yêu thích. Người gởi cho ta bài hát “Anh sẽ đến”
với những câu nói nhẹ nhàng như lời ngỏ. Cả hai, chưa một lần gặp mặt, chưa một
lần nhớ ta và Người tên thật giữa dòng đời thật. và cả hai cũng đều không biết
tuổi của nhau. Bao nhiêu năm nay vẫn chỉ là những dòng offine vội vã, của đôi
ba tháng một dòng. Không biết liệu ngồi viết những dòng này là đang tìm kiếm
Người giữa biển người mênh mông, khi mà thật và giả lẫn lộn đến tệ hại.
Gần 5 năm trôi
qua, mỗi người đều trãi qua những thăng trầm riêng. Bao buồn vui, hi vọng cũng
chưa bao giờ nói cho nhau nghe, chỉ có đôi lời vội vã vậy mà đủ làm ấm ta. Phải
chăng đó là cảm xúc tình cảm ngây ngô của thời mơ mộng. Hằng đêm vẫn để bên tai
nghe bài hát “anh sẽ đến” với bao suy nghĩ vẩn vơ một ngày nào đó sẽ được gặp
nhau một lần, dù chẳng để làm gì, “Anh sẽ
đến dù chúng ta không còn nhau…”
Tình cảm đầu
đời nhẹ nhàng êm dịu như thế. Để đến giờ vẫn đôi lúc vẩn vơ suy nghĩ khi để đèn
Yahoo sáng. Ta vẫn là lối đi và về cô đơn vương đầy cảm xúc yêu thương cứ vơi
lại tràn đầy âm thầm chênh chao. Bao mùa mong mỏi đi qua, đoạn đường ghồ ghề
lắm dẫu nước mắt chẳng làm tan sỏi đá khi mà mỗi chiều bơ vơ, lòng còn vấn
vương thầm mong ai đó giữa dòng người tấp nập kia có Người.
Đông sang,
người đang suy nghĩ gì nhỉ! Người có hạnh phúc với khoảng trời của mình không.
Bao nhiêu lo lắng với cuộc sống này có làm người quên gởi lại dòng offine cho
ta.
Và ta vẫn giữ
riêng mình cơn mơ giữa ngày mưa giá. Và Người lại đặt câu hỏi cho ta: Có
thấy mình yếu đuối không? Có thấy mình bơ vơ mỏi mệt? Có thấy thèm ai đó hỏi
han khi ốm rồi chăng? Sao lại một mình? Vì sao lại vu vơ, sao lại bước đi trong
lạnh lùng sương gió? Sao không hẹn hò người chung gian khổ? Sao không đem cô
đơn san sẻ với người đời? Thì thế đó một mình ta từng thân gái dặm trường vượt
qua cơn đau nhức tim mình, một mình lặng lẽ gạt nước mắt đứng lên. Có ai đâu bên cạnh ta.
Ta chỉ vậy thôi người có thấy là ít ỏi
không nào? Bởi chẳng thể cho hơn những gì ta có. Chỉ còn lại một trái tim mong
manh dễ vỡ, một tâm hồn trống hoác tổn thương vừa qua giông bão nên đôi lúc
cũng lạnh lẽo ơ hờ…
Giữa một ngày Đông, ta viết vội vài dòng
gởi “người tình không tên”. Có thể là chút cảm xúc thoáng qua giữa cuộc đời
vội vã… Sài Gòn hỡi, ta vẫn tìm và gọi tên người đấy…!!!