Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Tất bật...!!


Dạo này Sài Gòn trở lạnh.
Một mùa Đông phía tôi, và một mùa Xuân ở phía anh.
Tôi lạnh lùng ngước nhìn bầu trời bằng đôi mắt tĩnh lặng như chính tâm hồn mình, về khoảng trời nhỏ bé giữa tôi và anh đã từng đi qua. Và cũng gợi lên cho tôi một nỗi nhớ ở phương xa, xa lắm rồi!
Anh từng thương tôi, một cô bé hiền lành, yếu đuối và cũng làm cho anh thất vọng là tôi. Anh bảo em cứ như loài lau, sậy, yếu ớt và mỏng manh trước ngọn gió. Bên anh, trái tim như an toàn tìm thấy một vùng trời bình yên và ấm áp. Giờ đâu còn gì ngoài nỗi nhớ không thể gọi tên…
Sài Gòn cuối năm, dòng người với bao tất bật và bộn bề hơn thường ngày. Ai cũng giữ riêng mình nỗi buồn, niềm vui để lao vào cuộc “chơi” đầy mệt mỏi. Đã gần được 2 năm rồi mà Sài Gòn trong tôi vẫn lạ lẫm, trong lòng vẫn không ngớt đi những cơn bão lòng.  Dù thời gian có trôi đi, tôi vẫn là kẻ nông nỗi, sai lầm và vẫn là đứa trẻ chạy theo chiếc bóng của mình để rồi cô đơn khi bóng đêm tràn về.
Tôi bỏ lại sau lưng mọi thứ êm đềm, bỏ lại dòng sông, bỏ lại vô vàn những vụng dại của mình mà ra đi. Đôi lúc trong lòng giữ riêng cho mình một niềm tin mỏng manh để đi kiếm một người với lời hứa gần 5 năm trước. Biết bao giờ hội ngộ?
Lòng mình ngỡ đã để mọi thứ ngủ quên, vậy mà thi thoảng chúng vẫn về trong những cơn mơ.
Rồi tất cả cũng sẽ chìm trôi vào quên lãng theo dòng năm tháng. Người quên người. Phố lãng quên phố. Chúng ta lãng quên nhau theo dòng hối hả mới. Có một vài người mình thực sự muốn gặp lại nhưng có lẽ là không thể, âu cũng là duyên phận. Có một vài người chỉ có thể gặp một lần trong đời. Có một vài người thậm chí không thể gặp nhau dù chỉ một lần. Biết bao giờ hạnh ngộ cùng nhau khi mà cuộc đời có quá nhiều sự hoài nghi, ngay cả khi mang lại nụ cười cho nhau thì nụ cười kia sẽ có một ngày vụt tắt. Sợ hết duyên nhau mà cuộc đời thì dài rộng, sợ một ngày bất chợt không còn thấy nhau, sợ trái tim mình thiếu hụt một vài mảnh ghép. Ừ thì thôi, bao giờ còn cười với nhau được thì mỉm cười với nhau cho tròn vẹn.
Mọi thứ đều trở nên mông lung, khó nắm bắt. như hối tiếc, như căng đầy sức sống để bât đầu những ngày tháng khác, như một tiếng thở dài cho những sai lầm đã đi qua.
Mình cũng muốn tiễn đưa những cũ kỹ của mình về lòng biển rộng, rồi mỉm cười cho một chặng đường mới.
Và vì thế dù chuyện gì em cũng sẽ cười…