Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

TRĂNG ƯỚT…





Đêm nay trăng rơi nghiêng.  Đưa tay chạm vào kí ức xưa cũ, lặng lẽ tôi quên những nỗi buồn. So vai lại để nhắc mình đừng nhớ. Kĩ niệm vỡ òa trong câu ca loang lỗ - “Đừng gọi tên nhau”. Đưa tay chạm vào  những điều ngủ sâu. Đừng khóc nhé, dù nỗi đau còn nhức. Em nhớ. Giấc mơ kia tình không còn là thực. Em đừng đi tìm nữa. Vốn dĩ chúng ta không nhớ những ngày tháng mà nhớ những khoảnh khắc được hằn in. Chỉ là tôi tự dày vò mình , cũng tàn nhẫn như cái cách tôi buộc mình phải quên ai đó trong cuộc đời mênh mông này. 3 năm. Mọi thứ đã khác xưa quá nhiều! Tôi thấy xót xa.Tôi ngỡ ngàng vẫn là tôi cũ mục.
Trăng muôn đời là trăng. Hỏi bao nhiêu tuổi trăng già?? Mùa thu về cơn mưa Ngâu còn nhức… Ơ hờ đi tôi để lãng quên cho mình được lãng du…
P/s: Viết cho mùa Ngâu lại về. Để ta được quên đi những gì đáng quên…!!!

1 nhận xét:

  1. TD ghé thăm Đắng, đọc bài viết rất buồn mà cũng rất hay này...
    Ký ức là thứ gì đó cứ dằng dai ẩn hiện, vẫn thỉnh thoảng khiến lòng mình nhói lên, nhưn nhức...

    Mong Đắng dc bình yên.
    Đôi khi TD ghé qua đây, sợ chạm vào cõi riêng này của Đắng, lại lặng lẽ quay về... Đã lâu rồi Đắng ngừng chia sẻ cmt với bạn bè... TD chỉ biết im lặng tôn trọng niềm riêng của Đắng...

    Trả lờiXóa