Chiều nhạt nắng. Tình của cô cũng nhạt như màu nắng
như vậy!
Mùa thu năm nay cô gởi lại trái tim cho người đi ngược
chiều gió. Đôi khi cô chỉ xin chút gì đó của riêng mình giữa những xô bồ cuộc sống
mỏi mệt này. Một chút bỡ ngỡ, chút buồn rơi với người dung khác họ. Chỉ cần cái
nắm tay, được một lần ấp ủ bờ vai.
Mùa thu thật thà. Dù rằng cô vẫn là đàn bà ngốc nghếch
tự huyễn hoặc đời mình, đã bao lần cứ mỏng manh nhưng vẫn yêu đến cháy lòng.
Cái bản năng yêu trong người đàn bà không ai dạy nhưng đủ nghiêng ngả lòng khi
bóng đêm vồ ập.
Có những điều cô không thể nói thành lời
nhưng lại có thể viết trên giấy, cũng có khi ngồi cả giờ cũng không viết được
thành câu. Tình yêu của cô tuy im lặng nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tất cả được
cô đón nhận bằng cảm xúc của riêng của mình. Chỉ cần thêm một ngày có nhau, có
lẽ cô sẽ cảm niệm hết sự thất bại, vỡ tan. Nhưng cô cũng tự nhủ, trái tim không
được phép đau đớn vì một người đã vô tình bước ngang đời mình như làn gió thoảng.
Tháng năm lặng trôi, cô cố không ngộ nhận
mình là bến vắng chờ anh nhưng cô vẫn yêu anh như thế.. Đã lặng yêu anh nhưng thật
khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn thế này. Cô run sợ sự mỏng manh trong trái
tim phá vỡ tan phút tĩnh lặng. Bốn mùa cứ qua, hoa cứ nở cứ rơi ngoài hiên cửa
sổ, chỉ riêng lòng cô thương nhớ rất nồng nàn.
Ngày mai thôi, ai sẽ đi theo chiều gió mới.
Cô sẽ là người lặng lẽ nhìn bước chân anh đi, lời thương chưa kịp nói cứ gói trọn
mãi trong lòng. Cô chỉ biết lặng yên nhìn mọi thứ trôi qua trong im lặng. Hãy
cho cô khúc hát nở tròn vành lời ca, ngủ ngoan hiền trên lá. Thời gian ơi, hãy
chậm lại một chút, để cô tìm về một góc nhỏ của riêng mình - Nơi cô lưu giữ những
mảng màu trầm mặc bên nỗi buồn đã thăm thẳm trời xa...
Lỡ yêu rồi thì sao…!!