Anh đi rồi,
mọi thứ lại lặng im trong đáng sợ. Đã đôi lần em chực khóc khi bước về căn gác
trọ hằng ngày. Mọi thứ mới như hôm qua mà sao em thấy trống trãi và hụt hẫng
khó diễn tả.
Anh đi rồi.
Đôi lúc em cười nhiều đến hả hê nhưng đâu ai biết đang khóc trong ngất lặng. Những
buổi sáng khi thức giấc em vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn cái võng còn mắc để vẹn nguyên
ngoài sân thượng mà cứ ngỡ anh vẫn nằm đu đưa ở đó đang thiu thiu ngủ. Chợt vụn
vỡ khi chỉ là cơn gió thoảng đu đưa chiếc võng, khi lòng em giữ chặt hình ảnh
trong lòng.
Đơn giản
tình cảm chỉ là sự im lặng. Yêu thương của em chỉ biết là như vậy.
Đôi lúc nhìn
anh vui vẻ cười với ai kia thì lòng em quặn thắt đến ngặt thở. Bởi đôi tay em
không đủ rộng để nắm lấy tay anh. Bởi em không đủ ấm để sưới ấm trái tim anh và
mang đến sự bình yên.
Chỉ nhìn anh
từ xa đủ làm anh hạnh phúc. Vậy mà bây giờ lại còn lại là nỗi nhớ.
Anh đi rồi. Đôi
lúc giữa phố xá ồn ào em lại cứ đưa mắt kiếm tim hàng vạn con người đi qua có
trong số đó là anh không.
Em vẫn cứ mơ
và huyễn hoặc mình sẽ có ngày nào đó sẽ được gặp lại anh. Vẫn cứ nuôi giấc mơ
trong tuyệt vọng. Dù tình yêu trong im lặng nhưng lại vẹn nguyên cả sự trinh
nguyên thời con gái.
Nỗi nhớ mỗi
ngày lại đong đầy...!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét