Đôi
lúc thèm viết một cái gì đó đầy da diết. Những khi cảm xúc chực
trào thì lại vướng bởi công việc, bởi sự khô hạn của tâm hồn. Bởi
đời thường đắn đo
với cơm áo gạo tiền, đong đếm được mất niềm tin, ước mơ... Ta
thèm được trở về với tháng ngày đầy khát khao của sự khờ dại, dẫu
nhọc nhằn đầy âu lo nhưng lại cho ta sống với từng dấu chân.
Nhớ biển, thèm thả những bước chân trần lên cát để sóng vỗ về. Muốn viết những kí ức về biển, về những con sóng lúc êm dịu hay lúc gào thét. Biển là nơi tôi lặng thinh nhiều nhất với nỗi niềm. Thích nhất là đứng nhìn biển lúc con sóng đầy dữ dội của ngày biển động, bầu trời với áng mây xám xịt, gió thổi mạnh bật tung từng mớ tóc nghe rít bên tai cả hơi mặn. Tôi thích nhìn bức tranh biển trong sự dữ dội đầy kinh hoàng, như một cái tát thật mạnh đủ làm con người tôi tỉnh táo sau những lần vấp ngã rồi trở mình đứng dậy như biển trở lại những buổi sáng dịu dàng, đủ sức làm lòng người bình yên...
Từ
lâu lắm, vẫn giữ cho mình cái mơ ước một ngày nào đó cùng với
người đàn ông của mình sánh bước trên bờ cát. Bao lần ngồi nhìn vài
tấm hình về biển nước mắt lại chảy ngon lành... Cũng giống như biển bình yên nhưng cũng lắm lúc bất an.Nhớ biển, thèm thả những bước chân trần lên cát để sóng vỗ về. Muốn viết những kí ức về biển, về những con sóng lúc êm dịu hay lúc gào thét. Biển là nơi tôi lặng thinh nhiều nhất với nỗi niềm. Thích nhất là đứng nhìn biển lúc con sóng đầy dữ dội của ngày biển động, bầu trời với áng mây xám xịt, gió thổi mạnh bật tung từng mớ tóc nghe rít bên tai cả hơi mặn. Tôi thích nhìn bức tranh biển trong sự dữ dội đầy kinh hoàng, như một cái tát thật mạnh đủ làm con người tôi tỉnh táo sau những lần vấp ngã rồi trở mình đứng dậy như biển trở lại những buổi sáng dịu dàng, đủ sức làm lòng người bình yên...
Đôi khi chỉ cần ngồi cùng nhau trên cát, đôi bàn chân để cạnh cũng đủ đã tìm được thứ thuộc về mình. Và có ai đó đợi ta...
Mình vốn không giữ lâu được cảm xúc, chỉ biết im lặng và thả trôi theo ánh mắt.