Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

Mùa Đông

Ước gì trong đời một lần được ngắm tuyết rơi trắng xóa, trắng trời đất, trắng cả lòng của ai đó, chẳng biết là ai. Trong cuộc sống thật nhiều lo toan và trăn trở. Ước gì một lần được nhìn thấy tuyết…trắng xóa.

Từng hạt tuyết rơi để rồi mất hút khi chạm phải mặt đất, cũng giống như những người đã đi qua đời. Mất hút, không một lời từ biệt. Tan vào hư không như hạt tuyết biến mất trong con mắt ướt nhòe.Có nên cố giữ một cái gì đó thật xa? Có nên giữ những gì đã biết không thể nào có được? Tình cờ thấy, tình cờ biết ai đó đã không còn nhớ, không còn suy nghĩ đến một người ngồi đây. Không còn, mãi không còn.


Hãy nhìn kìa, họ đang sống với nhau thật vui vẻ, đầm ấm và hạnh phúc. Ta ngồi đây một mình, nguyện cầu cho họ, ta có đang thật lòng không nhỉ?

Rồi ta nghe thấy, ta thấy bài hát vang lên như được viết riêng cho ta, chính lúc này, khi ta đang cô đơn, lẻ loi và lạnh lẽo giữa mùa đông – mùa đông không có tuyết rơi.

” Còn lại đây bao yêu thương ,bao nhung nhớ, còn lại đây bao cô đơn xót xa. Còn mình ta như chơi vơi, mang bao kỉ niệm với nỗi buồn. Và mùa đông không mang theo bao hơi ấm mùa thu không có lá rơi. Còn mình ta như chơi vơi nghe con tim ta nát tan…”

Chẳng liên quan gì đến thực tế nhưng ta thích như vậy. Mùa đông, những bông tuyết và mưa tuyết.


“…Tình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở lại và em như cánh chim vút bay mãi nơi phương nào. Chỉ còn mình ta ôm cô đơn nhớ nhung kỉ niệm để lòng ta bỗng nghe sao buốt giá.

Tình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở lại và em như cánh chim vút bay mãi nơi cuối trời.chỉ còn mùa đông vây quanh ta hát với ta rằng bài tình ca nghe ôi sao xót xa.”

Cánh chim ấy đã không cần phải bay tận nơi cuối trời. Đôi tay nào vẫn cầm tay ta hôm qua, nhưng bàn tay lạnh giá. Ta biết rằng hơi ấm từ bàn tay đã không còn dành cho ta nữa. Ta đau buồn, nhưng chấp nhận.

Có phải tuyết đang rơi trong lòng ta không nhỉ? Ước gì tuyết có thể rơi ngay lúc này, để ta lẩn trốn vào trong màu trắng vĩnh cửu, mãi mãi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét