Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Ngày

Không ngờ dạo này mình yêu đời thật. Có nhiều chuyện rắc rối xảy ra vậy mà hằng ngày lên lớp cười hả hê, còn đùa được. Chắc có lẽ mình nghiệm ra được một điều là dù cuộc sống có diễn ra không như mình mong đợi thù cũng hãy cười. Và hãy cười cả khi đau khổ nhất, nụ cười xoa dịu mọi nỗi đau và làm cho mình cảm thấy vui tươi hơn phải không nhỉ?? Tôi lại ước gì cuộc sống ai cũng đừng quá ích kỉ cho riêng mình thì chắc sẽ tốt lắm đây. Nhưng điều đó đâu có thể diễn ra trong cuộc sống này được
Sắp thi rồi mà tiền học phí tôi chưa hoàn thành xong vậy mà tôi cũng vô tư, tôi không muốn nghĩ nhiều vì có nghĩ đi chăng nữa thì cũng đâu có thể giải quyểt ngay được nên có lẽ vậy mà tôi vẫn thấy đời vui tươi. Mà không ngờ dạo này lại sống tình cảm thật, tranh thủ thời gian, nhịn ăn sáng để mua len móc khăn quàng cổ cho nội, cho Cô Hai, cô Thương nữa còn mua truyện tranh cho Bé Muội nữa cơ chứ!! Ghê thật, Bích Liên cũng tròn mắt nhìn mình thấy hơi lạ hen sao sống tình cảm từ bao giờ vậy. Tôi cũng không ngờ điều jì làm cho mình thay đổi vậy. Cũng không hiểu nữa?


 Đang ngồi móc mấy nhóc trong lớp chạy vào nói cho nó mượn len làm cái này cái, tưởng chúng nó làm jì không ngờ lại lấy len thả từ tầng năm xuống dưới đất thử nghiệm cái jì đó. Cũng may mà có một nhóc đỡ lấy cuộn len không thôi thì tiêu bẩn hết len. Chúng nó còn cười hò hét làm mình cũng trông bộ dạng của chúng nó không thể nào mà nhịn cười không thể tỏ ra gay gắt với nhau đựơc. Sáng nay ngồi học Bích Liên với mình lại ngồi hú hí với nhau nhiều chuyện buồn cười lắm. Nào là khi nào một trong hai đứa lỡ có chết trước thì mỗi năm đến thăm mộ một lần. Bích còn nói là nếu lỡ tôi có đi trước thì mỗi năm đến thăm tôi sẽ trồng xung quanh mô của tôi toàn là hoa phong lan- hoa tôi thích còn trên bàn thờ là chậu hoa xương rồng. Tôi còn nhắc nó là nếu mà sau này có ở xa thì hãy năm năm đã đến mộ tôi một lần còn không thì mỗi năm đến một lần. Còn tôi nói với nó sẽ trồng hoa bồ công anh thật nhiều quanh mộ nó, còn hoa sen trắng trên bàn thờ.
  Đíng là hai đứa ngớ ngẩn thật tự nhiên đang yên vui mà nói đến cái chết trong khi hai đứa lại có biệt danh là cô đơn, hai nhóc chưa một mối tình rách bỏ túi mà nói chuyện xui xẻo không? Có lẽ nếu ta biết nhìn nhận cuộc sống một chút, không nên cứ ngồi một chỗ mà than phiền mà dù có buồn đến đâu chăng nữa thì hãy cười.


cười.





 Cười lên…..he he



 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét