Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

Bà điên

Một ngày bình yên, có lẽ với ai đó nó thật đẹp nó mang đến cho mình cảm giác yêu đời, thấy cuộc sống thật đẹp biết bao.


DSC05724.jpg picture by nguyenquanthai

Bắt đầu ngày mới thích nhất vẫn là được ngắm ánh mặt trời xuyên qua khe cửa. Tôi thích cảm giác được đi trong màn sương mờ của buổi sáng sớm, được nhìn quả cầu đỏ ấy xuất hiện. Màn sương sớm luôn làm cho tôi cảm thấy bình yên, đoạn đường phía trước mờ đi cũng giống như cuộc sống của mỗi người, những con đường phía trước chỉ ẩn đi tí chút thôi, thực ra là nó vẫn được mình đi trên lối đó cơ mà.
Một ngày mới bắt đầu, dòng xe cộ trên con phố trở nên ồn ã, cuộc sống thường ngày lại bắt đầu. Mọi thứ hằng ngày vẫn diễn ra như vậy, người ta lại phải lao vào thực ra thì chỉ vì miếng cơm manh áo. Vẫn một điều mong muốn nhỏ bé là mong cho cuộc sống của chính tốt hơn, cuộc sống bộn bề đỡ vất vả. Ai cũng mong những điều tốt cả nhưng cũng có những người thì mong ước nhỏ nhoi ấy lại không thành. Có những người thì đã chẳng may mắn, có lúc cảm thấy mất đi tất cả và trở nên chán chường, ngây dại. Nhìn dòng áo trắng tung tăng đến trường, nhìn những đứa trẻ được ba mẹ chở đến trường mà tự nhiên tôi có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ. Thực ra cũng không hiểu sao lại như vậy, giờ có ước muốn thì cũng đâu có quay lại được nữa rồi.
Người đàn bà ấy, hằng ngày vẫn đứng ở cổng trường, lúc đầu bắt gặp tôi cũng không biết lý do sao bà ấy vẫn hằng ngày đứng trước cổng trường. Tôi chỉ biết đơn giản một điều là người đàn bà ấy bị điên. Lúc đầu tôi cũng có cảm giác sợ nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ ở trường đó lại chẳng sợ mà lại hay mang cho bà những cái bánh mà chúng nó để phần lại cho bà.
Ngày ngày bà ta vẫn đến trường, tôi cảm nhận được bà ta đang chờ đợi một cái gì. Ánh mắt ấy nhìn xa xăm, ánh mắt bà mang một nỗi buồn sâu kín lắm. Bà chẳng kể ngày mưa hay ngày nắng bà vẫn ngày ngày đến trường hai buổi.Bà vẫn đứng ở trước cổng trường, bà chờ cái gì vậy? Có lúc tôi cảm thấy khó hiểu.
Bà chờ ai ư? Bà chờ đứa con của bà. Đứa con trai bé nhỏ của bà, món quà mà bà cảm thất hạnh phúc nhất khi cuộc sống đã mang lại cho bà. Tôi biết người mẹ luôn tuyệt vời, luôn làm hết lòng vì con, dành tất cả cho con. Tôi vẫn nghe, vẫn đọc những bài thơ hay về mẹ, điều may mắn và hạnh phúc của tôi là được bảo bọc cảu mẹ, đựơc cảm nhận hết sự yêu thương của tình mẹ. Nhưng hạnh phúc của bà lại chẳng bên người đàn bà điên ấy lâu, sao nó lại ngắn ngủi như vậy nhỉ? Cuộc sống tất cả của người đàn bà này là đứa con, bà chỉ có đứa con là niềm an ủi vậy mà nó lại quay kưng đi rồi. Số phận dường như đã an bài? Cũng một ngày bà dẫn đứa con bé nhỏ của mình đến trường, vẫn nắm bàn tay bé nhỏ ấy đưa con đến với lớp học thân quen. Nhưng không nó đã dừng lại rồi, tất cả đã không êm đẹp như vậy khi vào một ngày định mệnh. Đứa con ấy đứng chờ mẹ đón về nhà, nhưng chiều hôm ấy bà có việc bận nên đã đến đón trể, thế mà có những chuyện không ngờ cũng đã đến. Chiếc xe như một kẻ thù đã không ngờ lao đến khi đứa trẻ đó bước qua đường. Có lẽ lúc người mẹ biết được chuyện đã xảy ra với đứa con của mình sẽ là tất cả đã sụp đổ trước mắt. Đứa trẻ ấy mãi mãi không quay về với bà được nữa, nó đã vội vàng bỏ ra đi. Kể từ ngày đó bà ta hoá điên, hoá dại đến bây giờ. Bà ta vẫn hằng ngày đến trường vẫn nhìn từng đứa trẻ trong trường, xem có đứa con của mình đó không.
Bà vẫn lặng lẽ chờ đợi ấy, vẫn mong có một phép màu nào mang đứa con bé nhỏ về lại bên mình.
Trời đã quá trưa rồi, ngôi trường đã vắng, chỉ còn lại đó là những chiếc lá nhẹ rơi trên sân trường. Người đàn bà ấy vẫn còn đứng dưới cái nắng chói chang, vẫn chờ...và chờ...Nhìn ánh mắt vô vọng hiện lên, bà ngồi đó khóc một mình, bà ta đang nhớ con. Nhìn người đàn bà ấy lửng thửng đi dưới cái nắng mang trong mình một nỗi nhớ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét