Tôi cứ nghĩ rằng ngày chị sang sông sẽ mở cho chị một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Có lúc tôi trách sao số phận của chị cứ phải lận đận như vậy. Hôm nay tôi không có nhà về đến nhà đã nghe người trong nàh nói là chị gọi điện về. Tự nhiên lúc đóc tôi cảm thấy nặng nề, trong lòng nặng trĩu xuống. Cảm giác lo lắng bây giờ đang bám lấy tôi.
Hạnh phúc nhiều lúc thật giản đơn nhưng sao có những người khác nó lại xa với đến vậy. Có người lại nắm được hạnh phúc nhưng lại vô tình để tụt khỏi tay, lại cố đi tìm cho mình một hạnh phúc theo đúng nghĩa mà mình mong đợi. Có người lại nắm hạnh phúc quá chặt để rồi hạnh phúc đó cũng vỡ tan và cảm nhận đằng sau đó hạnh phúc như bong bóng xà phòng. Tôi còn chưa đủ kinh nghiệm để cảm nhận hết nhưng có lúc tôi lại cảm thấy mình bị đánh mất khi cảm thấy như vậy.
Hạnh phúc với chị cũng thật khó khăn và không biết liệu tương lai ngày mai chị có được hạnh phúc nhỏ bé như chị hằng mong ước không? Chị không nghĩ rằng đời mình sẽ lấy người như anh nhưng chị cũng chỉ vì giận hờn với má chị với người em dâu mà chị phải tìm hạnh phúc gia đình như mọi người trong gia đình chị nghĩ. Chị đi theo chống nhưng có mấy vui, chị cứ cố vun đắ cho hạnh phúc đó nhưng sao hạnh phúc lại không đến. Người đàn ông đó chỉ suốt ngày rượu chè, bài bạc mà thôi. Đến lúc người đó lộ ra bản chất và con người này thì đã quá muộn rồi. Lúc chị lên con đò bước qua sống tôi cứ nghĩ rằng chị sẽ hạnh phúc mà, đứa em của tôi lại khẽ nói vào tai chị ấy sẽ khổ thôi người đàn ông đó không tốt đâu chị. Giá như lúc đó tôi tin vào con mắt nhìn người của đứa em tôi, thì tôi cũng có những lời khuyên cho chị khi bước lên nhưng không tôi lại bảo sẽ không đâu, vả lại mình còn nhỏ không nói lại hết người lớn đâu?
Chị theo chống cuộc sống ngày một tệ chị muốn quay về quê hương nhưng lại khó vì số tiền làm vốn đã bị người đàn ông đó lấy hết để đổ vào các cuộc nhậu, cuộc vui của ván bài đen trắng hết rồi. Nếu như không có được sự giúp đỡ sự thương tình của người đàn ông hàng xóm nhà chồng thì chị khó lòng mà trồn về quê được. Chị còn có hai phân vàng chị cố dấu chị bán đi để lây tiền về quê, chị không nghĩ rằng mình đã có thai. Lúc biết mình như vậy chị chỉ muốn phá đứa con đó, chị cảm thấy mình không đủ điều kiện để chăm sóc hay để nuôi nó, hiện bản thân chị còn lo chưa xong mà. Hôm đó tình cờ tôi vào phòng tìm vài thứ trong phòng của mợ tôi thấy có một gói gì đó được bọc cẩn thận, không hiểu lúc đó tôi có linh tính sao ấy, tôi mở ra thấy một gói thuốc coi bộ chị muốn… hay sao.
Tôi cảm thấy người lúc dó run lắm nhưng dần lấy lại tình thần nói chuyện với chị để khuyên chị nên bình tĩnh lại. Có lẽ tôi cảm nhận hết trạng thái của chị lúc đó như thế nào, cảm giác lạc lòng mất phương hướng cảm thấy bế tắc.
Lúc chị sinh cháu xong tôi nghĩ rằng mình sẽ bên chị, cố gắng giúp chị có thể để chị tìm việc làm lo cho cuộc sống của hai mẹ con. Nhưng thật không ngờ người đàn ông ấy lại quay trở lại đón chị, chị không muốn quay đi nhưng lại một lần nữa vì mẹ chị, vì đứa em dâu mà chị ra đi một lần nữa. Lúc chị bế con cùng chồng đi tôi cảm thấy mình bất lực hoàn toàn, tôi không có đủ sức để giúp chị, mặc dù tôi hiểu rằng cuộc sống chẳng mấy như ý đâu. Mọi chuyện đúng như tôi cảm nhận ấy, hôm nay chị gọi điện về chị đã nói hết cuộc sống hiện giờ của chị, người nghe điện lúc đó không phải là tôi nên tôi không thể hỏi địa chỉ hiện giờ của chị. Tôi cảm thấy mình mang lỗi nặng lắm, tôi cảm thấy người nặng
Trĩu, giá như tôi về sớm thì sẽ khác. Tôi sợ chị không chịu nổi cuộc sống hiện nay rồi chị lại nghĩ quẫn, trong đầu óc tôi bây giờ có nhiều suy nghĩ đan xen khó hiểu. Tôi cảm thấy bất lức quá, giá như tôi có điều kiện hiện nay thì tôi sẽ đưa chị về. Tôi thật là có lỗi với chị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét