Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

Đôi chân

Ngoài trời với cái nắng chói chang, những người nhà quê dù công việc có bận rộn đến mấy thì họ vẫn dành cho mình một khoảng thời gian trưa để nghỉ. Nhưng xa xa ngoài thửa ruộng kia vẫn có một bóng dáng của người đàn bà đang lom khom làm việc. Với người đó dường như không có khái niệm nghỉ trưa, có thời gian là lại tranh thủ làm việc không ngưng nghỉ. Đôi lúc có người lại bảo sao mà khoẻ vậy cơ chứ, mình làm nhiều lúc cũng dành thời gian nghỉ ngơi nhưng lại thấy mệt mỏi nhừ rồi huống gì làm suốt như vậy cơ chứ?


Gánh củi trên vai gầy.jpg

Người đàn bà ấy làm việc không vhỉ cho riêng mình mà làm việc để còn nuôi con, chăm sóc cho chồng. Trên đôi vai người đàn bà ấy bao nhiêu cũng trên đôi vai gầy guộc ấy, tất cả mọi việc dù nặng hay nhẹ thì cũng chỉ có một mình làm tất. Trưa ai cũng yên ắng để nghỉ ngơi để còn chiều làm việc, với người đàn bà kia là tranh thủ khi nghỉ trưa ra cắt vài bó rau bỏ cho họ để chiều về đỡ thời gian để đi quay lại bỏ rau. Đôi tay làm nhanh nhẹn, thoắt cái đã được một chục rau rồi. Vừa cắt xong đã thấy thấp thoáng mấy người đàn bà nữa đang chờ nhau đi chặt củi. Người đàn bà ấy không nề hà gì lại nhanh chóng bỏ rau lên xe đạp theo dòng người đó. Người đàn bà ấy có tên là Tư nhưng ai cũng quen gọi là Tư rau.


Ai cũng bảo cô Tư cái chân không được như người bình thường mà làm việc giỏi như vậy, huống gì cô có một đôi chân lành lặn nhỉ. Đôi chân ấy dù như vậy nhưng lại không bỏ sót một con đường, một cánh đồng nào cả. Cô đi khắp các vùng trong huyện, trong xã để mua rau, có lúc cô còn đi xe đạp ra một vùng nông thôn khác huyện rất xa nữa. Đôi chân vẫn miệt mài làm viêc, tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo, tất cả chỉ vì chồng vì con. Nhưng cuộc sống khá vất vả nhưng bao giừo cũng cười một cách không lẫn vào đâu được. tiếng cười đó mang đến một cảm giác không hề than thở hay phiền muộn mà lúc nào cũng tươi cũng vui cả.


Nếu như cô cũng có một người chồng cùng cô san sẻ công việc, cùng nhau vượt qua khó khăn thì tốt biết mấy. Có lẽ ông trời muốn chia bớt lại, vợ được chồng mất để cuộc sống này công bằng hơn chăng. Chồng cô làm nghề troè hái dừa thuê, công việc cũng tạm ổn vào mùa nắng thôi.

Người chồng của cô ngày làm việc chiều về thì chìm đắm trong me  rượu rồi, con người có bao giờ tỉnh táo đâu. Có một chút me rượu là la om sòm lên, có lúc khuya lắm rồi còn chẳng chịu để cho ai yên giấc cả. Nhiều người hàng xóm ái ngại nên chỉ biết im lặng mà thôi. Đôi chân tật ấy đi không ngừng nghỉ, sáng sớm dậy thì lại lo chở rau ra chợ để cho đứa con nhỏ của cô trông giúp rồi lại về nhà chuẩn bị mọi thứ để đi chặt củi để còn để mùa mưa bán. Trưa về nhà lại vội vàng lo bữa ăn cho mấy đứa nhỏ rồi lại tranh thủ ra đồng cắt mấy bó rau bỏ cho họ rồi lại tiếp tục đi núi tiếp. Chiều về trời đã ngả màu rồi còn một mình lom khom ngoài ruộng để cắt mấy chục rau để sáng mai cho kịp ra chợ bán.


Chưa phải ngày mùa đã thấy tất bật rồi mà những ngày mùa thì thấy cô lại làm việc cũng không kém chút nào. Sáng dậy sớm từ 3 giờ sáng đi cắt lúa thuê cho người ta cho kịp trời sáng rồi lại vội vàng mua rau về lang về bỏ chợ. Mọi công việc đồng án cô đều tự tay làm hết, từ việc cuốc ruộng, xuống giống, giải phân, phun thuốc, gặt hái, suốt lúa., phơi lúa một tay cô làm hết. Đã bận rộn trong những ngày mùa rồi lại muốn làm thêm bằng việc cắt lúa thuê cho người ta nữa.


Người đàn bà ấy miệt mài làm việc như vậy đó, tất cả chỉ vì mưu sinh cho cuộc sống. Làm việc chăm chỉ không nghỉ đến cho bản thân mình một chút nào cả. Quanh năm chỉ mấy bộ đồ cũ ấy, tất cả những gì mới những gì đẹp đều dành hết cho chống, cho con. Một con ong chăm chỉ, ngày ngày miệt mài không một lời than phiền.
Đối với ai đó thì mọi viêc như vậy đều trên đôi vai người vợ nhưng với tôi đó là tất cả trên đôi chân ấy. Đôi chân bé nhỏ ấy là làm tất cả mọi việc, đã đi trên các nẻo đường, đã không ngại mưa nắng, gió, sương gì cả. Đôi chân không ngừng nghỉ…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét