Nhìn những đứa trẻ hàng xóm bên nhà đang ôm những bó hoa sen thu được trong trưa nắng trốn nhà đi hái sen. Chúng nó vui cười với những chiến lợi mình thu được trong cái nắng trưa hè. Tôi nhìn chúng tự nhiên thấy nhớ, thấy những ngày xưa kia của mình bằng tuổi chúng cũng có những cái trò như vậy. Nhớ lắm, nhớ cái nắng gay gắt, nhớ hương sen giữa cánh đồng lúa, nhớ cái cười hồn nhiên, nhớ những buổi trưa trốn nhà như chúng nhỏ, nhớ những buổi chạy trốnvì cái cảnh hái trộm sen ở ngoài đồng, bao nhiêu là cái nhớ…
Cảnh ngoài đồng lúa với những vết rạn nứt của các chân ruộng vì thiếu nước, người ta ra sức lấy nước tưới cho lúa. Nhưng nhìn lúa trên cánh đồng cũng đẹp, nhưng ai cũng lo chăm cho lúa mà có lẽ quên đi cái hương lan toả của hoa sen ở giữa cánh đồng này. Quên hương hoa, quên đi cái lá xanh bệ vệ để cứu lấy lúa. Những lúc này nhìn sen càng đẹp hơn, vì chúng dù có bị quên lãng tí chút nhưng không hề bớt đi hương hoa ngào ngạt của mình, không vì thế mà mất đi cái đẹp hồn quê.
Lá sen cũng có những mùi hương đặc biệt, mát lạnh, nhìn nó cũng có chút phong trần trong nắng đấy! Có những nhỏ tôi đã lội ra đồng sen để đươc chạm tay vào lá, hoa, đài sen cho thoã sự khao khát của mình, toã sự ngửi hương hoa giữa cánh đồng đầy bùn nhưng vẫn đầy hương thơm của sen. Vốn là đứa rất sự hình thù của con quái vật là đĩa, nó vốn rất nhiều ở đồng sen nhưng tôi vẫn cứ muốn thử để được hoà mình với sen.
Ngoài đồng đang thiếu nước để tưới cho lúa, người ta lại dùng đến nước trong đầm sen. Mực nước trong đầm cũng đang cạn dần để cùng nhau cứu lúa, nhìn nước trong đầm sen cứ vơi dần tự nhiên tôi thấy xót lắm, vì nó cũng có thể thiếu nước và héo đi. Dù tôi là đứa không thích mưa, ghét giông nhưng lại cầu mong mưa lúc này, những cơn mưa giông cuối chiều sẽ mang đến sự sống cho tất cả trên cánh đồng.
Tôi còn nhớ những buổi chiều đi thả bò xong là tranh thủ đi cắt cỏ. Tôi là con nhỏ bé nhất nhưng cũng cố gắng cắt cho đầy sớm một bao cỏ ự rồi đi hái sen ở đồng đội 9. Đầm se ở đây rộng lắm, dù có người trông coi nhưng bọn nhỏ chúng tôi vốn nên kệ, người canh ở đằng kia thì đằng này chúng tôi vẫn cứ hái. Tôi được giao nhiệm vụ coi chừng lũ bò gặm cỏ, còn mấy nhóc con trai thì đội nón bơi ra ngoài đầm để hái sen. Những cái đài sen non mơn mởn được bóc vỏ ăn rất ngọt, ngon lắm. Chúng là những món ăn của những chiều hè khi chăn bò, cắt cỏ một thời đã qua.
Mùa hạ đầy khắc nghiệt bới cái nắng, cái nóng. Hàng ngàn, hàng vạn bông hoa, lá hoa vẫn vươn mình lên trong sự sống cũng sẽ khó khăn trong nay mai. Những cánh hoa sen vẫn nở, cho sắc hoa giữa đất trời, đài hoa, cuống lá vẫn vươn mình xanh cùng trời đất. Dù có khắc nghiệt với mùa hạ nhưng hoa vẫn cho hương với đời. Đó là điều kì diệu của thiên nhiên, kia là sen hồng, kia là la xanh vẫn hướng mình trong nắng gắt mùa hè.
Và mỗi khi hè về, hương sen vẫn nồng nàn gợi người ta nhớ, nhưng đã xa rồi cái tuổi hồn nhiên, đầy phá phách ấy nữa. Chỉ còn lạ một nỗi nhớ mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét