Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Chiều mưa giông!

Bầu trời xám xịt một màu đen. Những đám mây vội vã kéo đến. Tất cả như hối hả. Nó càng làm cho sự tất bật, sự vội vã tăng lên. Những cơn gió lùa qua ô cửa mang theo những giọt mưa li ti mang đến cái cảm giác lành lạnh. Tôi lắng nghe tiếng mưa. Tôi ngắm nhìn sự hối hả của dòng người. Những gánh hàng rong trên các con đường đang bước đi những bước đi gấp rút, mong chóng tìm cho mình một chỗ ẩn nấp an toàn. Những quán hàng ven đường với ánh mắt lo lắng, tiếng thu gom bàn ghế vơi âm thanh vội vàng bất giác làm cho ai đó ái ngại khi nhìn những con người lao động với sự mưu sinh hằng ngày. Cơn gió mạnh thổi tốc vào các gian hàng ven đường, cơn gió cuốn theo cát bụi, lá cây đem đến sự mịt mùng, tạo nên vòng xoáy như muón cuốn tung lên. Dường như đang hối thúc con người hãy nhanh chóng, như muốn nhắn là mưa to sắp đến



 


Ừ! Mưa đến nhanh thật. Gió đến ào ào, màn mây u ám và cơn mưa như trút nước đã ào xuống. Chúng đến nhanh chóng, đến trong sự vội vàng. Đến như cuốn phăng đi bao cái nóng, cái nắng gay gắt, cái oi nồng của những trưa hè. Những hạt mưa lăn tăn gõ vào khung cửa cũng khiến giật mình nhìn lại. Nhìn đi! Nhìn những ánh mắt lo lắng của những gánh hàng rong, những quán hàng ven đường. Mưa vui, mưa mát cho ta nhưng cũng mang đến sự lo lắng, ậm ự cho ái đó, cho những con người lao động bé nhỏ đang ngước nhìn mưa. Họ đã lặng lẽ với bóng đêm hằng đêm, họ lo cho miếng cơm manh áo của mình hằng ngày không có một sự phân biệt là ngày hay đêm. Vậy là gánh hàng của đêm nay, của những ngày nắng nòng, oi bức này đành lặng mình trong một góc với tiếng thở dài.


 


Mưa mang đến cho ta cái mát lạnh, nhưng cũng mang đến cái khoảng lạnh trong lòng. Không tê tái nhưng nó âm ấp nhẹ nhàng nhưng cũng khiến một cái khẽ giật mình. Và mưa cũng cho ta thấy sự hoàng vắng trong tâm hồn.


 


 


                                            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét