Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

Tiếng nấc...


 



Đêm đang cố dỗ giấc ngủ, đang nằm để quên đi cái mệt mỏi của ngày hôm nay. Có lẽ tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ khi đang đọc quyển sách, vì thói quen trước khi ngủ là đọc qua lướt qua tờ báo hay một trang sách nào đó cho dễ ngủ. Tôi cũng không biết mình bị đánh thức bở tiếng động gì nữa. Chỉ biết rằng tôi mở mắt ra là thấy chị bước từ chiếc xe Taxi đi vào nhà. Chị bảo mệt và muốn nghỉ, chị đến nằm bên tôi, trên cái giường nhỏ của tôi.


Tôi đang nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với chị, tôi chỉ im lặng tắt đèn và mỗi người nghiêng về một hướng. Tôi nghe từng tiếng nấc, tiếng khóc nghèn nghẹn của chị. Chị đang khóc, đang khóc cho nỗi buồn của mình, chị để nó tự trào bằng những dòng nước mắt lăn dài trên má. Tôi chỉ nằm im, cái trở mình cũng phải nhẹ nhàng để không phải làm chị bận lòng. Lúc này tôi chỉ biết im lặng nằm im coi như chìm vào giấc ngủ, tôi muốn để chị tự tuôn trào ra bao cái uất ức, cái nỗi lòng chôn kín của mình. Chị vẫn cứ nấc liên hồi, dù rất nhẹ, cố tình không cho tôi biết nhưng tôi vẫn nghe được, chị cứ khóc một mình rất lâu.


Đêm khuya lắm rồi nhưng sao chị vẫn cứ nằm im lặng và vẫn cứ những tiếng nấc nghẹn ngào, chị vẫn chưa ngủ. Tôi vẫn nằm bên lăn qua lăn lại khẽ khàng, tôi vẫn không sao ngủ được, hai con mắt vẫn cứ nhìn xung quanh bóng đêm ba quanh căn phòng nhỏ này. Mọi thứ đã im lìm, chỉ có tiếng quạt chạy lè xè, cái âm thanh chỉ có đêm khuya người ta mới có thể nghe rất rõ. Tiếng những trái cau non rơi vào khung cửa cũng khiến mình nghe như tiếng ai đang gõ vào khung cửa. Những chiếc lá nhẹ đang được những cơn gió thu gom về một góc, tất cả như vẫn có sự sống diễn ra quanh cái bóng đêm huyễn hoặc này. Từng tiếng nấc của chị vẫn cứ vang lên, nó làm tôi có cảm giác đau như chính tôi ở trong người chị vậy. Tôi cứ nhìn trong bóng đêm để bớt đi những dòng suy nghĩ miên man, khẽ liếc nhìn những tia ánh sáng mang manh của ánh trăng bên ngoài đang cố len vào khẽ hở của  căn phòng.


Nhìn trong bóng đêm như những cơn hoá đá, những cơn khát đặc quánh. Đêm sâu hun hút, vẫn tiếng nấc của chị liệu chị có bớt đi cái nặng gánh trong tâm hồn không nhỉ. Có nhẹ lòng hay không. Cố nhìn bóng đêm và đang nghĩ đến chị đang nằm bên cạnh đến lúc mờ sáng thì cũng dậy không sao nằm yên được nữa



Đêm khuya nghiêng mình trở giấc
Vẫn tiếng nấc với bao khát khao
Những giọt nước mắt rơi
Khắc khoải vẫn quanh mình là đêm
Vẫn tiếng nấc nghẹn ngào của ai đó
Tiếng kêu thăn thắt
Quằn quại với nỗi đau
Tự ta gặm nhấm bằng dòng lệ úa
Tiếng nấc bi ai, tiếng nấc buồn!


mo1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét