Ở cuộc sống này, vẫn biết rằng không chỉ có hạnh phúc nào trọn vẹn cả. Hằng ngày ta vẫn phải chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Có người chỉ một chút sơ ý đã để con mình đi lạc và hằng ngày thất thần đi tìm kiếm, có những hạnh phúc tưởng chùng như mỉm cười với mình thì chợt vỡ oà bởi một lý do nào đó. Vẫn ở đâu đó ở cuộc sống quanh ta là phải nhìn thấy cảnh “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.
Nhìn người mẹ của T ngồi rũ rượi trước bàn thờ con trai mình mà có lẽ không ai có thể đủ mạnh mẽ để cầm lòng trước nỗi đau quá tàn nhẫn đối với một người mẹ. Cái tin T mất đã làm tôi cũng sững người vẫn không tin đó là sự thật. Cho đến khi tôi bước chân đến nhà, nhìn mặt bạn lần cuối thì lúc đó tôi cũng chưa đủ sự bình tĩnh để tin nữa. Sao cuộc đời này lại ngắn ngủi như vậy cơ chứ! Tôi với bạn ngày hôm qua còn nhìn thấy nhau thì giờ đã lướt qua nhau ở hai thế giới rồi! Bạn vẫn nuôi dưỡng ước mơ đến giảng đường đại học, vẫn luôn cố gắng miệt mài cùng sách vở nuôi ước mơ. Ngày bạn đi nộp hồ sơ mang trong mình một niềm tin là sẽ có ngày đó nhưng bạn vẫn chưa kịp thực hiện thì đã ra đi mãi mãi rồi.
Vẫn cứ nghĩ rằng người cha sẽ đủ mạnh mẽ để tiếp nhận cái sự thật này. Nhưng không! Cha bạn ngồi bất thần như một người không hồn, có lẽ đúng hơn là không tin điều đó là sự thật lại diễn ra với mình. Còn mẹ bạn thì vẫn nằm mê man, đứa em gái nhỏ ngồi ôm lấy quan tài của anh cứ kêu la, khóc gào. Nhìn mặt bạn lần cuối đây ư? Tôi cũng chưa tin, bạn còn quá trẻ bạn chưa biết được nhiều thứ của cuộc sống này mà. Bao nhiêu điều tốt đẹp vẫn còn đang chờ đón mà. Bạn mới 20 tuổi, sao lại bỏ lại tất cả vậy.
Ai cũng nói rằng “chết là hết”, nhưng đâu phải như thế. Người chết đi có nghĩa là đã kết thúc cuộc sống này rồi, nhưng vẫn để lại ở cuộc sống này là những nỗi đau đấy chứ! Bạn ra đi vĩnh viễn nhưng để lại một cái chết trong lòng người làm cha, làm mẹ. Ai cũng có thể hiểu rằng để có một đứa con là cả một chặng đường dài. Từ lúc con còn là trứng nước mẹ đã phải ấp iu, một lần mẹ vượt cạn là một lần mẹ cũng như đã chết đi để con đến với cuộc sống này. Rôi nuôi con, chăm con để con trưởng thành. Phải nói như thế nào về ơn cha, ơn mẹ. Nhưng sao ở cuộc đời này đôi lúc ta lại phải chứng kiến cảnh tượng quá đau đớn như thế này cơ chứ!
Tôi cầm nắm đất trên tay thả xuống cũng là lúc tôi đã thực sự mất đi một người bạn rồi. Tuy chúng tôi học chung bốn năm thời cấp II, những kỹ niệm của một thời học sinh vẫn còn đây. Tiếng khóc, tiếng gọi tên T ơi… sao con lại ra đi như vậy? Sao lại bỏ lại ba, lại mẹ hả con? Mọi người ở đây đông đủ sao con lại ra đi như thế. Về đi con, ở dưới đó lạnh lắm…Về đi con ơi! Ai cũng như chết lặng. Lớp cũ năm xưa gặp lại đông đủ nhau trong thời khắc này mà chẳng ai nói với nhau một lời. Tất cả đều đẫm lệ nhìn nhau. Vẫn cứ nghĩ rằng chắc bọn con trai sẽ cứng rắn để tiễn đưa bạn, nhưng không khi chúng nói chạy theo giữ quan tài lại, đứng khóc như ngất đi trong sự thật phũ phàng này.
Bạn ra đi nhưng trên đầu vẫn phải để tang cho cha mẹ, như một sự báo hiếu cuối cùng. Nhìn người mẹ chết lặng đi trong nỗi đau quá lớn, còn người cha thì thẫn thờ với mái tóc chỉ một đêm mà đã bạc trắng. Sao lại có những nỗi đau hiện hữu trong cuộc sống này đến tê lòng như vậy cơ chứ?
Tiễn đưa bạn đi vào một nơi xa…!
Và tại sao trên đời này lại có những cuộc đời quá ngắn ngủi như vậy...???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét