Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

Tớ sẽ chơi một mình...!

Liệu có chấm dứt được không nhỉ? Thực ra câu chuyện bắt đầu từ đâu nhỉ? Đó là năm đầu tiên khi tôi bước chân vào ngôi trường mới, mọi thứ đều lạ lẫm. Tất cả đều chưa quen nên còn rất bỡ ngỡ. Còn nhớ, lần đầu tiên đi thực tế ở các trung tâm xã hội trong tỉnh, ấy và tôi cùng trong một nhóm. Ấy còn hỏi tôi rằng, hình như bạn không học lớp mình phải không. Tôi chỉ cười và nói rằng, chắc bạn lần đầu tiên thấy tôi phải không? Bạn bè học trong lớp chưa biết hết mặt nhau chứ nói gì đến tên của nhau. Và hôm sau là đến giờ làm bài tập tin được chia theo nhóm. Hình như tôi và bạn có duyên thì phải, bạn và tôi lại cùng nhóm với nhau, chỉ có hai đứa làm thay cho cả nhóm. Nhưng đến giờ trình bày bài thì có một bạn ở nhóm khác lại cố ý làm cho việc trình bày bài trước lớp không thành. Tôi và bạn lại một lần nữa chạy đi mượn USB của bạn khác để đi sửa bài cho kịp trình bày luôn.


Có lẽ từ đó mà tôi với bạn chơi thân với nhau thì phải? Hai đứa đi đâu cũng như hình với bóng. Tôi vẫn cứ nghĩ rằng, mình đã tìm được cho mình một người bạn thực sự rồi đấy. Người bạn này tôi có thể cùng tâm sự. Và đấy cũng là người bạn đầu tiên tôi nói ra những điều tôi băn khoăn cần chia sẻ.


Nhưng cũng phải tự trách tôi vì dường như bao nhiêu năm qua, tôi không giờ cho ai đủ để hiểu tôi cả. Tôi không muốn như vậy thì đúng hơn. Tôi quen với việc gì cũng chỉ có mỗi một mình biết mà thôi.


Giờ thì tất cả đã qua rồi, tôi đã tự đánh mất người bạn đó. Bạn nói rằng tôi đã thay đổi, và nhiều lúc bạn thấy rằng tôi thật sự khó hiểu. Vì chính tôi lúc nào cũng cố chấp, không thực tế. Hay chính mình quá thực tế với cuộc sống đến mức mà đôi khi đánh mất bạn tôi không nhận ra?


Tôi cũng không biết vì sao mình lại khóc đêm qua, khi tôi nhận hàng loạt tin nhắn của bạn đã nói về tôi. Lúc tôi cảm thấy buồn nhất thì tôi được những lời nói thật lòng nhất. Cõ lẽ nó làm tôi thất hụt hẫng nhưng tôi cũng xin cảm ơn bạn. Và tôi biết rằng ngày mai có thể bạn sẽ rời xa tôi như những người bạn khác đã đến với tôi rồi cũng im lặng quay lưng như thế. Bạn đừng thưong hại tôi khi nhìn thấy rằng tôi sẽ quay về với cuộc sống của xưa kia. Chỉ một mình trên con đường nhỏ, chỉ một mình tận hưởng niềm vui và nỗi buồn nhé! Bạn hãy cứ yên lòng tôi không yếu đuối như bạn nghĩ đâu. Tôi sẽ không dại người mà đem gởi mình vào một cuộc sống cách xa chốn ồn ào để tìm nơi thanh tịnh đâu.


Có thể tôi quá cố chấp phải không? Tôi không chịu hiểu tất cả, và nói đúng hơn là tôi mang trong mình một sự lạnh lùng đến đáng sợ. Thôi nhé bạn, ngày mai sẽ xếp lại, tôi sẽ xem đó là một miền kí ức vui nhất và biết đâu đó sẽ là kĩ niệm duy nhất tôi có về tình bạn. Vì chưa chắc trên đời này “tình bạn là mãi mãi”. Tôi sẽ khó quên được bạn, tôi sẽ buồn nhưng sẽ không lâu đâu. Tôi biết bạn sẽ không nhớ nhiều về tôi đâu, nhưng thôi hãy để nó ngủ yên trong kí ức của bạn. Chúc bạn tất cả nhé!


xóm nhà lá


 


Tôi sẽ nhớ bạn lắm! và tôi sẽ bắt đầu trở lại với cuộc chơi một mình.


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét