Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009

Gấp...xếp...lại nhé...!

Hết gấp đến xếp, mấy hôm nay cứ ra ngẩn vào ngơ. Ôi cái răng đau luôn hành hạ đến ê ẩm cả người chứ. Ngồi nhìn mấy giỏ hoa phong lan rừng đem từ hôm tình nguyện ở Trà Leng về, thấy có vài hoa rồi mừng hết biết. Coi như ta vẫn còn có chút kĩ niệm giữ lại rồi.


Đây cũng là mùa hè cuối cùng của mình rồi, bao nhiêu điều muốn nói. Có lúc ta đã chán ghét hè đến điên người, vì nó làm cho cái vui mừng được nghỉ học nhưng lại chen vào chuyện tiền học cho năm sau oằn mình trên đôi vai của ba má. Ghét lắm chứ nhưng hai năm nay tự nhiên lại thấy khác, không còn ghét mà lại thấy trong lòng luôn mang nhiều kỹ niệm nữa chứ.


Có lẽ quãng thời gian đi học chưa có những kỹ niệm sâu sắc, chưa sống theo đúng nghĩa của những năm tháng học sinh nên hè đến lại chẳng thích mà đâm ghét.


Giờ đang gấp...xếp...lại tất cả để mai kia còn nhớ lại chút gì đó khi ngồi nhà trường.


Trà Leng 4.jpg


 


Những đêm ta diễn văn nghệ và chiếu phim cho đồng bào xem. Họ đã vượt có khi cả nửa ngày đường đến để xem, chúng tôi như những người mang một chút ánh sáng miền xuôi đến nhưng rồi lại thoáng đi nhanh chóng. Có lúc lại thấy mình quá bé nhỏ giữa bốn bề là núi.


Chiều nào ở miền núi cũng mưa, mưa mang đến cái lạnh như đánh gõ vào từng tâm hồn ta. Có lúc nhìn mưa lại thấy con người càng bé nhỏ hơn. Rồi đến cảnh tắm mưa, tung tăng vui đùa cùng nhau trong những ngày ở đó. Những chiều mưa cùng đá bóng giao lưu với thanh niên bản xứ. Tất cả như đều để lại cho mỗi người những kĩ niệm một thời ta đã đến nơi này.


Trà Leng 8.jpg


 


Những bài hát dạy cho các em thơ ở đây. Các em cất lên những lời ca trong trẻo như chính tâm hồn của các em vậy. Các em hồn nhiên, có em lại lấm lem bụi bẩn nhưng vẫn hát ca vui tươi.


Trà Leng 7.jpg


 


Có hôm lại đi đẩy gỗ về làm trường, nhìn con đường quanh co, đầy dốc đá ở núi tưởng chừng như không thể nào làm đẩy gỗ từ các thôn về dựng lại trường nhưng rồi tất cả đều làm được. Vẫn còn đó những hình ảnh đầy sinh động về việc đẩy gỗ tôi đã được phân công ghi lại và bình luận theo để làm mai này làm kỹ niệm. Những con dốc không quá cao nhưng cũng đủ để làm ta ngước nhìn, con đường đầy trơn trợt ta đã vượt qua. Bao quanh những con đường là núi và có lúc ta đã bắt gặp những vườn quế, vì đây là xứ quế nổi tiếng từ xưa đến giờ mà.


Rừng Quế Trà My


 


                 Cây quế Trà My


Có những đêm nằm ngủ ở gian phòng nội trú của học sinh thì lũ bò cũng nhẹ nhàng vào ngủ cùng. Nhưng chẳng ai hề biết vì đã thấm mệt trong ngày nên đêm là lúc nghỉ dưỡng. Chỉ đến khi đồng hồ báo thức vào lúc ba giờ sáng thì lũ bò lần lượt kéo nhau ra ngoài thì mới hay rằng đêm nào ta cũng ngủ với chúng. Sáng ra kể cho nhau nghe thì có người lại còn nói rằng, đêm nào cũng cứ ngỡ rằng sao phòng ngủ bao giờ cũng đông và có vẻ chật chội nhưng không ngờ là ta nằm trên phản gỗ ngủ còn lũ bò thì lại nằm dưới đất.


Ngày mới bắt đầu, ta lại phải tiếp tục công việc giúp đỡ các thầy cô xây dựng lại một chút về ngôi trường để chào đón năm học mới.


Trà Leng 27.jpg


 


Những phần quà ta chuẩn bị sẵn từ trước mang theo làm quà, đó là một cái tivi, một đầu máy, vở, bút, thướt, áo quần cũ được kêu gọi quyên góp, tiền mặt là 4 triệu,.... vẫn cứ ngỡ rằng chừng này quà là đủ nhưng không nó quá bé nhỏ với cuộc sống ở đây. Vật giá ở đây quá đắt đỏ, một gói mì tôm thường ngày chỉ có 2000đ nhưng khi mang đến đây thì đã lên đến 5000đ. Tất cả hàng hoá đều tăng giá gấp đôi có khi gấp ba. Nhưng đó mới chỉ nói là những ngày nắng, còn về mùa mưa thì giá còn cao hơn nữa.


Chuẩn bị quà.jpg


 


Rồi những lúc đi vào các thôn để mang đến cho những người dân là những bộ áo quần cũ được dành để làm quà. Có thể với ta đó là những áo quần cũ, không dùng đến nhưng với những con người ở đây đó là quà quý đấy.


Trà Leng 13.jpg


 


 


 


 


Trà Leng 12.jpg


 


Những con đường ta đi vào các thôn trơn và lầy. Có lúc quá mệt dừng chân.


Trà Leng 10.jpg


 


Cùng nhau cười bên bụi tre lồ ô lúc đi vào các thôn nhưng vẫn tranh thủ kiếm rau rừng để có bữa ăn màu sắc tí. Vui cười khi ở bụi lồ ô ta bẻ được măng.


Trà Leng 11.jpg


 


 


Những lúc ra bờ suối hái rau dớn vẫn tươi cười.


Trà Leng 14.jpg


 


Nhớ lắm đêm chia tay giã bạn, được đồng bào làm quà là một con heo. Cùng nhau làm thịt, hát ca, vui cười, nhày múa chia tay. Có lúc đã cùng nhau bật khóc theo từng lời hát được cất lên.


Nhớ những lúc ta cùng nhau ở bờ suối cười vui. Nhớ đến ngày cuối cùng nơi miền núi  đã đi hái lan rừng theo dọc ven bờ suối. Cùng nhau cười và đã nói rằng, ước gì được chụp hình lại cảnh những thác nước mạnh mẽ, ào ạt như thế này. Trên dòng thác nước chảy xiết đó lại lại những nhánh lan rừng, nhưng chỉ nhìn nhưng không đủ sức để hái. Chỉ hái được vài loại coi như mang vể làm quà và để lại chút kĩ niệm. Nhưng đến ngày về lại quá mệt nên ai cũng bỏ lại bên đường, chỉ có tôi, Lợi, Mai là đem về đến nhà thôi.


Trà Leng 20.jpg


 


Nhớ đến lời nói của Hưng dành cho tôi và Lợi, "khi đưa bà và Lợi vào danh sách đi Trà Leng tui nghi ngờ lắm, vì có nhiều lá đơn xin đi đều có đủ điều kiện và quan trọng nhất là thấy ai cũng khoẻ mạnh. Chỉ có bà và Lợi là nghi ngờ thôi, sợ đi không nổi nhưng không ngờ hai người lại đi dẫn đầu mà còn đến nơi thì khỏi chê. Giờ tui xin lỗi bà và hiểu được vì sao Việt Nam luôn đánh thắng kẻ thù dù nó mạnh hơn ta".


Ngày lên đường đi về gần đến Nước Xa thì lại đi lạc thêm 4km nữa mới nói chứ. Đi nhầm đường qua ngõ Phước Sơn, ai cũng cười coi như nhớ đời.


 


Nhiều ngôi


 


Tạm biệt nhé! ta sẽ nhớ như một kĩ niệm vui. Giờ ta chỉ biết gấp...xếp...lại mà thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét