Mưa? Cảm giác trong tôi càng nhạt nhoà, buồn lê thê. Hình như mắt tôi đã cay xè cùng lời hát. Từng giọt mưa, từng giọt mưa lạnh lẽo thấm ướt tâm hồn tôi. Cô đơn quá, hoang lạnh quá! Liệu ai có cùng cảm nhận với tôi? Để tự dỗ mình tôi lại đắm mình trong dòng nhạc buồn mênh mông trong cái không gian vắng lặng. Đâu đó trên khoé mắt mình là những giọt nước mắt. Uh, có lẽ tôi mệt nên cũng cần khóc để an ủi an mình. Ngoài kia là mưa, lại mưa rồi. Tôi không thích mùa thu, tôi không thích cái mưa mùa này nữa. Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất hầu như dư vị của mùa thu rất xa xôi, thu đến là kéo theo những cơn mưa dài lê thê, mưa lạnh nữa chứ. Tôi không thích mùa thu, tôi chỉ yêu cái nắng giòn tan của mùa hạ mà thôi.
Từng giọt mưa đang gõ lên khung cửa sổ lách tách, đang đánh nhịp vào nhau, đang tưới lên cái hơi lạnh trong tôi lúc này. Tôi tự an ủi, tự che chở mình bằng những bản nhạc êm nhẹ, buồn đắm để tự hiểu và cảm nhận chính mình hơn lúc này. Lời bài hát “Một cõi đi về”, làm cho tôi thấy dịu đi, cái mệt mỏi đờ đẩn cũng như dần quên đi. Vậy mà… tôi đã nghe Một cõi đi về. Bài hát cũng làm tôi nhớ, lần đầu tiên tôi nghe bài hát này không phải là giọng ca của Khánh Ly, cũng không phải của Mỹ Linh và cũng không phải Hồng Nhung hát. Lần đầu tiên tôi nghe bài hát này lúc tôi nhỏ lắm, năm tôi học lớp 4, 5. Bài hát được hát từ anh ba con cậu của tôi, thời gian đó anh học ở trường sư phạm lớp Nhạc đoàn đội, anh hay hát những bài hát buồn buồn, những bài hát nhẹ nhàng nhưng cũng đầy tâm sự. Anh hát trong một buổi chiều tắt nắng, anh hát không trong, không thanh. Nhưng ngạc nhiên là tôi lại thấy thích bài hát đó ngay từ lần đầu tiên tôi chăm chú nghe anh hát. Cái chất giọng mang trong mình một sự cô đơn, một nỗi niềm chưa được bày tỏ đã cuốn hút tôi vào lời bài hát. Một đứa trẻ con như tôi chưa hiểu hết nội dung, hiểu cái lời bài hát mà tự nhiên đâm ra thích.
Tôi đang nghe bài hát Một cõi đi về, tôi cứ nghe đi nghe lại, nghe mãi mà vẫn chưa bao giờ thuộc hết lời bài hát. Nghe xong chỉ nhẩm đi nhẩm lại rồi một lát lại quên. Có lẽ lòng tôi cũng cô đơn, cũng trống vắng, cũng khát khao yêu thương như chính lời bài hát rồi tự gạt, chối bỏ mình rồi chỉ nghe rồi lại quên ngay. Tại sao bản thân mình lại quá mâu thuẫn như vậy? Tại sao có nhiều thứ đè nặng như vậy? Phải chăng là tôi đang có ảo giác. Cái cảm giác mệt mỏi, chán chường như đè lấy, bấu lấy mình. Như muốn làm cho tôi tắt thở.
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về
Tại sao lại khổ sở tìm lối ra? Cứ ở yên đó rồi đâu về vào đấy thôi mà, phải không? Tại sao lại tìm lấy sự khổ cho chính mình? Trên con đường ta đi thì có lúc gập ghềnh có lúc lại bằng phẳng, có lúc đó lại là con đường được trải bằng nhung mịn. Nhưng cũng có lúc lại đầy sỏi đá. Có lúc ta cứ đi, đi mãi nhưng vẫn đi trên một lối mòn hằng ngày ta vẫn bước. Ta cứ đi và có lúc mệt mỏi lại đâm ra chán.
Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người
Đã ra đi sao còn luyến tiếc? Đã vứt bỏ sao lại còn quay lại? Tại sao nhẫn tâm, vô tình mà con tim vẫn "hiện bóng con người"? Trái tim này đâu có lạnh lùng phải không? Trái tim này vẫn đập những nhịp sống yêu thương tràn đầy. Muốn tìm quên, muốn xa lánh nhưng thực chất vẫn tha thiết kêu gọi, vẫn níu kéo một thứ tình cảm uỷ mị, đau lòng.
Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
Cùng lời lời bài hát, tâm hồn tôi gào thét những câu hỏi nhưng đó có thể mãi mãi là những câu hỏi tu từ không lời đáp. Lại mưa, trời ngoài kia cũng mưa, mưa rơi từng giọt nước vô tình, lạnh lùng đó. Mưa bay trong lòng ta chỉ là mưa nhỏ, mưa những hạt bé thôi mà lại đủ sức làm ta lạnh, có lúc lại làm ta lạnh lùng đến đáng sợ.
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì...
Liệu nhân gian có độ lượng không? Một câu hỏi đang ẩn hiện trong tôi lúc này. Đôi tay nhân gian thực sự vẫn chưa hẳn độ lượng, tại sao người ta vay mượn với nhau thì lại trả, còn nợ tình cảm với nhau đấy nhưng liệu có trả hết. Liệu với nhau có sòng phẳng không, hay chỉ là ta cùng nhau trả cái nợ trần gian, ta đã gánh trên vai ngay từ khi lọt lòng. Đôi tay nhân gian dài lắm, rộng lắm nhưng sẽ chưa bao giờ độ lượng, luôn là sự vay trả sòng phẳng, có lúc lại tàn nhẫn, có lúc quá phũ phàng, và có lúc lại hiền từ. Khi ta đi mãi, đi tìm một con đường mới thì lại nhớ đến con đường cũ, lại đâm ra tiếc nuối, lại đâm ra mơ trở lại giấc mơ xưa
Một cõi đi về vang lên làm hồn tôi nửa yên bình nửa thêm trống vắng. Cái cảm giác có một người hiểu mình nhưng lại thấy xa xôi vô cùng. Tâm trạng có dịu đi, bớt những bộc phát khùng khùng trước kia giấu kín, đè nén trong lòng nhưng vẫn chưa thoả mãn. Tôi mơ tôi thuộc về, có một nơi ngọn gió không hoang vu thổi suốt xuân thì..
Mơ một chốn, một nơi, mơ một cõi đi về chỉ có riêng mình, lại mơ đến nơi xa. Có lẽ sẽ về chốn hư vô.....để đến với một cõi, một cõi tôi mong chờ để đi về.......đến lúc đó ta về với cát bụi chăng....?????? Và ngoài trời vẫn cứ mưa, ta vẫn cứ ước một cõi đi về riêng ta mà thôi.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét