Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

Mơ...mơ của thì con gái....!

Cuộc đời vốn là một dòng sông không phẳng lặng mà chúng ta luôn muốn kiếm tìm những bến bờ bình yên. Nhưng không phải bến đỗ nào cũng đợi chờ và mãi mãi tồn tại, khi mà giữa dòng đời xuôi ngược, mọi thứ đều có thể chuyển dời. Tình yêu là thứ thuần khiết nhất, dễ làm êm lòng và là hạnh phúc nhất của con người, khi rơi vào vòng xoay vần ấy, cũng sẽ lại làm con người xót đau nhất..Và dường như, một tình yêu chung thủy, nhiều hạnh phúc không phải ai cũng sở hữu được bền lâu. Và một khi niềm day dứt không được trọn vẹn, luôn làm người ta ao ước ...


 


Nhìn bóng chị lặng lẽ, chờ đợi, mong ước một hạnh phúc, cái ước mơ của đời người con gái và cả ước mơ của người đàn bà nữa. Họ ước mơ bình dị lắm nhưng đó lại có lúc xa xôi đến không ngờ. Chị lại hát “ Người về đây với em. Về bên em, về đây với căn nhà xưa êm đềm. Vòng tay và làn môi ấm ngày tháng chờ mong….


 


Căn phòng nhỏ lặng lẽ nơi cuối con phố, nơi căn phòng nhìn ra thấy những chiếc lá bàng của mùa thu đang ngả vàng khẽ rơi, như đánh vào nhịp thời gian. Chị đang chờ mong, chờ tình yêu và chờ cả hạnh phúc của cả một đời người con gái nữa. Chị nhỏ nhắn, nét cuộc đời đã đánh dấu lên chị. Chị với một tuổi thơ không trọn vẹn, không vòng tay ấm áp của gia đình, không có cả sự bình yên khi về căn phòng nhỏ này nữa.


 


http://img145.imageshack.us/img145/2302/1512576471d4abc837ao3rh.jpg


 


Nhặt chiếc lá ở trước căn phòng nhỏ lên nhìn tôi thoáng thấy ánh mắt buồn buồn của chị, ánh mắt như đã chôn giấu đi tất cả mọi thứ chị thèm khát để thấy mình không yếu đuối, để thấy rằng mình mạnh mẽ đủ vượt qua tất cả. Chị mơ một giấc mơ bình dị, giấc mơ của bao người con gái, giấc mơ cho cả thân phận đàn bà nữa. Một gia đình nhỏ, yên ấm và hạnh phúc. Uh, “mùa đông đã đến bên hiên rồi…về đây với em”. Lời bài hát “khoảnh khắc” như hát hộ cho chính lòng chị lúc này. Chị đang mơ như vậy mà.


Khi cần đến trong đời một điểm tựa, một bờ vai dỗ dành, người ta thường tìm đến người mình yêu thương nhất. Thế giới tốt đẹp hơn và gần gũi nhau hơn cũng do bởi tình yêu. Nhưng có những tình cảm thì bất tận mà con người thì trải hết lòng cũng không thể đo đếm và gìn giữ. Nếu đúng tình yêu là giấc chiêm bao, thì đâu phải ai cũng có những đêm mơ đẹp. Mà cái đẹp, thường sẽ là sự nuối tiếc, mong chờ.. Tưởng khi bên đời đã có sự chia sẻ và đồng cảm, tưởng như những nỗi đau sẽ được xoa dịu và chữa lành bằng thứ thuốc tình yêu.


Nhưng cũng lại là tình yêu, khi đã ra đi, cứ kéo dài nỗi chờ mong trong day dứt. Có những vết thương sẽ lành qua năm tháng, được an ủi và sẻ chia từ gia đình và bè bạn . Và cũng có những nỗi đau mà chỉ một lần trái tim vô tình yêu cuồng say, để một đời tiếc nuối. Gia đình lại ở một nơi xa, tuổi thơ không gia đình, giờ chị thấy vòng tay tình yêu quá mong manh, chị thấy mình đơn lẻ giữa chốn này. Chị lại mượn lời bài hát, những bài hát chị thích, những lời ca được vang lên như để chị nói hết lòng mình muốn nói, và thế chị có thể trút bỏ mọi thứ rồi. Ai cũng có trong mình những ước mơ về cuộc sống, về lý tưởng cho tương lai và về một tình yêu ngọt ngào. Như chị mơ:


“Một ngày em mơ, bao giấc mơ tươi đẹp,
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ.
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ,
Chờ anh đến xoá hết những đau thương.”


Khi người ta yêu, cuộc đời luôn bừng lên màu hồng tươi mới. Trong sắc màu lung linh của tình yêu, không người nào lại không cảm thấy cuộc sống này thật bình yên, êm ả. Và tình yêu nồng nàn ấy luôn là thứ mật vàng rót lên hành tinh này sự ngọt ngào đắm say và khơi nguồn mọi cảm xúc để con người tiếp tục quên lãng những mệt mỏi, bon chen của cuộc sống. Giữa bao điều kì diệu thì tình yêu là giấc mơ tươi đẹp nhất, khát khao cháy bỏng nhất của loài người.


Say mê trong thứ men ngây ngất ấy, cho đến khi điều tệ nhất có thể xảy đến, con người sẽ hụt hẫng và mất phương hướng. Để rồi sẽ chẳng thể nhận ra, mình sẽ ra sao khi tình yêu đã rời xa và cuộc đời này lại trở nên vô nghĩa và u tối. Đêm đông có thể sưởi ấm bằng ngọn lửa hồng, dù lạc chân trong rừng thẳm còn có thể dò lối ra nhờ chòm sao phương Bắc. Nhưng bế tắc và thất bại trong tình yêu thì thật khó mà tìm lại niềm vui, niềm lạc quan vui sống! Bởi thế, mà tình yêu thực sự chỉ đến một lần thương nhớ và để lại cả một đời nhớ thương.


Khi con người ta yêu và được yêu, sự chờ mong được bên nhau như dài lắm, mỗi phút như một giờ, và mỗi ngày như cả năm đằng đẵng. Thế mà sao khi tình yêu cất bước ra đi, trái tim thúc từng nhịp đau đớn và ngày dài cũng tựa đêm thâu, người ta muốn quỵ ngã, muốn khóc âm thầm, và muốn ra đi mãi mãi. Sự nghiệp và quãng thời gian họ đã trải nghiệm, chỉ là những thứ tầm thường so với những chịu đựng quá sức khi hình bóng người mình yêu thương gắn liền trong mỗi phút, mỗi giây. Trước kia, nụ cười ai đó khiến người ta ngẩn ngơ, thì bây giờ cũng làm người ta thẫn thờ. Tình yêu ấy, là sự vùi sâu trong tình ái và đã là một phần mất mát quá lớn lao của cuộc sống. Và đến bao giờ, một phần tổn thương ấy mới được hồi sinh. Biết rằng, không ai chấp nhận tình yêu ấy đã ra đi, rằng sẽ mãi mong chờ trong hi vọng tình yêu ấy sẽ quay lại .. Nhưng đến bao giờ, trái tim không biết, ý chí không dự đoán được. Và thật tệ, dường như chỉ còn có thể yêu nhau trong mơ... Thế thôi!


Giấc mơ tình yêu của chị là chỉ có mơ mới có thể gõ cửa đến với nhau. Sao cuộc đời này lại không mang đến cho chị một chút hạnh phúc thôi, một chút nhỏ nhoi thôi cũng đủ rồi. Để giờ chị vẫn cứ phải mơ, mơ xa nữa chứ. Lại điều này nữa khi người ta nhắc đến cái tuổi đẹp, mộng mơ, cái tuổi của đời người con gái ngắn lắm. Tuổi chỉ chỉ có một thì thôi, sao ngắn vậy cơ chứ, còn giấc mơ của người con gái quá dài, giấc mơ của người đàn bà nữa. Giấc mơ nhỏ mà cũng khá xa xôi. Những chiếc lá bàng vẫn cứ khẽ khàng rơi trong cái nắng yếu ớt của mùa thu, chiếc lá như chính cái ước mơ mỏng manh của thì con gái và cả ước mơ cả cuộc đời của một người đàn bà. Giấc mơ cho cả một cuộc đời đi đến nơi bình yên nhất. Như những giấc lá ngoài kia, úa vàng rồi nhẹ nhàng rơi gõ lên nhịp bàn phím để người ta có những cảm giác bâng khuâng, rồi lại thấy nhớ, lại mơ, lại thấy mình lẻ loi, cần một chút sưởi ẩm. Những khoảnh khắc chiều, hãy để nỗi nhớ thành rong rêu như lời thầm gọi chính tôi dành cho chị lúc này. Cho giấc mơ tình yêu xa và đã đi xa của chị...


Những chiếc lá bàng màu vàng của thu sang.........!!! Và một thời dấu yêu....và những nấc thang của cuộc đời chị đã đi và sẽ đi......


 



 P/S: Entry dành cho một người chị gái....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét