Từ lúc nào tôi lại hay ngắm nhìn lá bàng, những chiếc lá bàng màu vàng úa từ từ khẽ rơi trong gió dìu dịu của mùa thu. Những chiếc lá bàng mong manh, ngắm nhìn lặng lẽ rơi vươn xuống từng góc phố, từng góc nhỏ của bên cạnh nhà. Ngồi nhìn từng chiếc lá nhẹ rơi, nhẹ rơi buông mình xuống, như chính cuộc đời của lá đã rời xa. Nhìn lá bàng rơi mà tự nhiên đâm nghĩ vẩn vơ trong đầu, chợt nghĩ đến cái tuổi của mình, cái tuổi sẽ rời xa trong nay mai rồi ta sẽ già đi, rồi ta sẽ cố níu kéo hay không? Rồi chột dạ thèm được trở lại cái tuổi mà tôi đang ngồi nhìn ngắm từng chiếc lá màu vàng úa của cây bàng buông nhẹ hay không? Rồi nhìn những tán lá xanh non mơn mởn, sức sống mới của cuộc đời cây bàng rồi ta lại thêm khát khao, thèm ước…!
Tôi đang hỏi mình…? Có bao giờ nhớ lại ngày đã qua, nhìn vào hiện tại và dõi mắt vào ngày mai. Và ta nhớ đến cái tuổi thơ hồn nhiên vô ưu đã qua, nhớ đến cái nhìn trong con mắt của trẻ thơ luôn đầy màu hồng tươi mới, hồn nhiên, cả nụ cười trong trẻo. Trong mắt trẻ thơ chỉ có màu hồng, chỉ khi nào bị bố mẹ la mắng, hay đánh đòn thì lẫn màu tim tím để thấy rằng ánh hồng cũng có chút phai màu.
Khi đêm đông qua đi, ánh nắng yếu ớt vươn mình chào đón có lúc nào ta đặt câu hỏi cho chính mình: “làm sao để ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, ta phải làm sao để một mai không còn tiếc nuối khi đang ở với độ tuổi này”. Câu hỏi đặt ra để làm cho đốt thêm ước mơ, đốt thêm sức mạnh để ta cố vượt qua để hiểu hơn cuộc sống và tạo cho mình một cuộc sống mạnh mẽ của cây, nhẹ nhàng của gió và cả màu xanh tươi của cây bàng nữa.
Một năm có bốn mùa, bốn khoảnh khắc cuộc sống khác nhau. Cây bàng cũng vậy, cũng có bốn khoảnh khắc biến chuyển để làm tươi mới mình. Cháy đỏ trời với màu đỏ sẫm khi cái khoảnh khắc của xuân sang hè, rồi thay cái lớp áo xanh thẩm khi hè sang, rồi khi chạm cửa là lá chuyển vàng để thay màu áo trần trụi khẳng khiu khi đồng sang. Khi xuân đánh gõ cửa là một lớp áo xanh non mơn mởn đầy sức sống được tái sinh sau khi một mùa đông buốt giá qua đi. Mỗi mùa bàng có những màu áo khác nhau, nhưng vẫn không thay đổi được sức sống, được cuộc đời của cây bàng.
Mỗi mùa bàng có một cuộc sống khác nhau, có chút xáo trộn nhưng bàng vẫn không đớn đau, mà ngược lại càng mạnh mẽ, càng bạo dạn hơn trước ấm áp của mùa xuân, cái nắng của hè, cái dịu dàng của thu, cái mưa lạnh đêm đông. Bàng vẫn tin yêu cái cuộc sống này. Cuộc đời con người có mấy khi vững tin được như bàng đâu, dầu rằng cuộc đời luôn có những buồn, vui, đau đớn và cả những bi kịch cuộc đời không tránh khỏi. Có lúc chính ta lại buông xuôi, lại trốn chạy, có lúc lại gào thét chán ghét tất cả. Nhưng nhìn những tán lá bàng mỏng manh trong cái màu vàng túa ta lại thấy mình quá bé nhỏ, quá yếu đuối. Bàng tin yêu cái nắng, tin vào ngày mai thì sao ta lại không tin cơ chứ! Vẫn như tạo hoá đã sinh ra thì ắt hẳn có sự ra đi, cũng có tàn rụng không trừ ai. Tàn rụng để rồi sẽ được hồi sinh thay thế, bàng vẫn biết và vẫn đối mặt với quy luật của tạo hoá không dành riêng cho con người mà cho cả tất cả vạn vật trong vũ trụ này.
Chiếc lá lìa cành hôm nay thì ngày mai sẽ có một sự sống mới được hồi sinh. Một sức sống mới được hình thành, một cuộc đời mới lại chào đón với ánh nắng mặt trời, với mưa sa, với bão táp. Thời gian đã làm ta lãng quên nhiều thứ, đã lìa xa những thứ đẹp nhất để ào theo cái cuộn chảy của cuộc đời, để rồi đến một ngày đến bên kia đỉnh dốc cuộc đời ta nhớ và nuối tiếc. Khi ta sống với thời khắc, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời mà đã ngán ngẫm, cảm thấy bế tắc thì ta lại tự đặt câu hỏi: “Ta đã làm gì với cuộc đời mình đã sống chưa? Ta đã sống đúng theo cái ước mơ ta hằng ao ước lúc nhỏ?...”
Nhìn lá bàng úa vàng trong nắng nhạt nhoà của thu thì trong đầu tôi lại ẩn hiện những câu hỏi như thế. Tôi thấy mình chẳng làm gì cho ra hồn cả, ước ao cho mình một giá sách ngay từ nhỏ vậy mà tôi đã làm vỡ vụn nó ra. Những quyển sách tôi gìn giữ từ năm học lớp 6 cho đến giờ tôi đã dọn đi một cách sạch sẽ. Những quyển sách giáo khoa không đáng giá nhưng nó cũng đầy trong ngăn tủ, không phải là một giá sách như tôi hằng mơ. Những quyển sách cũ, rách nát mà tôi và ba đã phải đi xin từng quyển một để gom cho đủ bộ cho một năm học. Tôi cất chúng, giữ chúng như những người bạn. Vậy mà giờ tôi lại cuốn đi bán hết, cũng tiếc, cũng có những giọt nước mắt rơi nhưng đành ném đi một cách không thương. Hai con gà mái tơ nhỏ được cưng chiều như một người bạn vô tư nhất cũng được xử tử đi bán để thu gom thêm tiền. Chiếc xe đạp cà tàng mấy hôm nay hỏng cũng đành cố chịu đựng với cô chủ này trên suốt chặng đường từ nhà đến trường. Mọi thứ em gom góp để đủ số tiền cần cũng không đủ nhưng đã quăng đi nhiều thứ em cất giữ, em mơ bấy lâu nay.
Đi trong những tán lá bàng màu thu này, tôi tự hỏi mình đã làm được gì cho chính ta và cho cuộc đời ta đặt ra? Đã bao giờ ta chạm vào nỗi khát khao nào chưa? Và tôi có tin yêu, luôn lạc quan, bỏ qua muộn phiền mà chấp nhận, mà cố vươn lên hết chưa?
Cây bàng sao bao mưa nắng lại khoác lên mình sự rắn rỏi, mạnh mẽ hơn với cuộc sống. Dù có bao giông bão, lạnh giá thì bàng vẫn còn đó, vẫn tồn tại và vẫn khát khao yêu cuộc sống này. Bàng là thế! Luôn vươn cao, tin vẫn cứ tin, yêu vẫn cứ yêu, và mơ vẫn cứ mơ.
Và có bao giờ ta đã sống hết nghĩa, sống hết mình, yêu hết mình và khát khao hết mình như cây bàng chưa….? Và ta đã thực sự đi hết con đường đã chọn….?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét