Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Thoáng Tam Kỳ.

 


Cái nắng gõ cửa chào đón em, nắng dang rộng vòng tay chào đón tất cả. Nắng có cuộc đời của nắng, khi bình minh thức giấc cũng là nắng bắt đầu được hồi sinh, được chào đón với dương gian. Khi nắng chiều hoàng hôn bảng lảng thì lúc đó sự yếu ớt của nắng đã mang đi cái ánh vàng đáng yêu đấy! Dạo này tôi rảnh lắm, có những chiều lang thang trên khắp các con phố của Tam Kỳ, lòng vòng qua các con hẻm, qua các con đường. Tôi đi tìm cái nét yêu thương của Tam Kỳ trong tôi thì phải? Trên chiếc xe đạp cộc cạnh là bạn đồng hành cùng tôi, đi hoáng cái bụi ở mảnh đất bé nhỏ này. Tam Kỳ không ồn ào, náo nhiệt, không có sự vội vàng lắm, không có nét hoài cổ, chỉ là dung dị trong cuộc sống mà thôi.


 


Có lúc phố như trầm mình xuống cùng với nhịp thở đều của cuộc sống, cũng có lúc bừng lên nét hối hả nhưng rất yên bình khi tâm hồn mình đang đón nhận mọi thứ diễn ra quanh mình. Những con đường, những con hẻm cũng có chút nét riêng đấy. Nếu ta dạo trên những con đường Huỳnh Thúc Kháng ta sẽ được thả mình trong hương hoa sữa nồng nàn. Những hàng quán ven đường, những quán cóc liêu xiếu, những bà bán vịt lộn về đêm nữa như tô thêm cái nét riêng cho mảnh đất này. Lang thang trên con đường Phan Chu Trinh ở mùa thu thì ta lại được đắm mình trong màu hoa tím của lan hoàng hậu, của hoa điệp vàng, được nhìn những chiếc lá bàng ngã màu vàng rơi từng nhịp như gõ lên bàn phím thời gian là thu đã sang, mùa mưa đã đến với mảnh đất này rồi.


 



 


Rồi cả tiếng còi tàu như đánh thức mỗi con người ở nơi đây, còn là tiếng gọi yêu thương. Rồi cả cái giọng nói của mảnh đất, của con người Quảng nữa. Giọng nói đã đã bắt gặp khi ta chào đời đã tháy thân quen, trên chiếc nôi thân thuộc ta đã yêu cái giọng nói đầy nặng nề nhưng đã nói lên tâm tính của con người noiư đây rồi. Cái chất giọng chân chất, mặn mà, quê mùa nhưng mỗi con người lại có tình yêu với nó đến kỳ lạ. Những âm như “mô, răng, rứa, hả, hỉ” đã là những âm sắc đặc biết, chân chất khoai sắn nơi đây. Không có sự mặn mòi, không có sự lạnh lùng mà đó là sự ấm áp ngay trong tiếng nói rồi. Làm cho mỗi con người khi đi xa vẫn không bao giờ quên được. Cái giọng nói không ẻo lả, cái giọng nói ấm nồng được cất lên từ nhưng con người nơi đây!


 



                                     Cây đa lớn nhất Tam Kỳ


 


Rồi gì nữa nhỉ? À nhớ ra rồi, tôi đi tìm cái nét riêng của mảnh đất 3 kì này nữa. Bạn chỉ cần bước chân ra khỏi nhà, vút qua những con đường thì bắt gặp đâu cũng đầy những quán cà phê, bình dân có, một góc yên bình cho bản thân cũng có, và cả ồn ào nếu bạn cần. Gì nữa, lang thang vào các buổi chiều ta đều bắt gặp các gian hàng quán nhậu ở khắp các con hẻm của đuờng Hùng Vương, Tôn Đức Thắng, Lý Thường Kiệt, Nguyễn Văn Trỗi. Có lẽ như là lúc để những con người ở đây tận hưởng cuộc sống thì phải, hay để họ có gặp mặt nhau trong một ngày lao động? Có người hỏi tôi, sao Tam Kỳ không có công viên. Một câu hỏi làm tôi giật mình nhìn lại, đang tự tìm câu lý giải đủ để cho là hợp lý nhất! Tự hỏi có phải chăng chính cuộc sống cơm áo, gạo tiền còn là sự lo toan hằng ngày nên những sự vui chơi, giải trí đều là xa xỉ, là việc họ chưa nghĩ đến?  



 


                                                         Sông Tam Kỳ


 


Cho một tình yêu về mảnh đất Tam Kỳ nhiều bụi, đang kiếm tìm một tấm áo mới để hoá thân....!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét