Em giật mình nhìn lại mình, có lẽ sợ đối diện, sợ thấy rõ bản thân mình lừa dối nhiều quá. Em dối chính mình lúc này, dối đi bản chất thực sự của con người em. Sao em chỉ biết im lặng, chỉ cười khi cảm thấy buồn nhất. Em chưa bao giờ thật cả, em dối, em lừa, em giả bộ làm ngơ tất cả.

Em quay lưng với tất cả mọi thứ, em chỉ vui, chỉ buồn với riêng bản thân em mà thôi. Giờ em đâm ra ghét, có khi là làm rách đi cái bộ mặt giả tạo ấy. Tự cào lấy, xé lấy tất cả, rồi ôm lại, ngồi xuống và rơi những giọt nước mắt coi như xót xa, coi như chính mình cũng có khóc đấy chứ.

Em cười dạo này cũng giả tạo lắm, cười nhưng lòng không cười. Nhếch miệng để hiểu cái cười mình có với thiên hạ đấy!



Em lạnh lùng đến đáng sợ, em im lặng với tất cả. Nếu ai đó đang nói đến một cái chết trẻ của một con người xấu số nào đó, ai cũng tỏ ra xót xa, còn em thì quay lưng với một câu nói đến đáng sợ. “Chết trẻ khoẻ ma”, ai mà chẳng phải chết, cứ chết trước cho khoẻ đỡ phải có những nỗi đau không ngờ đến. Ai cũng sợ cái im lặng, cái lạnh lùng trong con người em cả. Em có một lớp vỏ đủ dày để không ai có đủ sức để chạm đến

Chỉ nói sơ đến tình cảm của em thôi, không hề rung động trước một cái đẹp nào. Dù có lúc đó là cả ước mơ của bao người, nhưng em chỉ rùng người, đâm chê tất cả. Em không thèm nhìn, nếu có hỏi chuyện thì em lại trả lời trớt quớt như một người có “thần kinh không ổn định” tí nào.

Nếu bất giác em gặp một con người ăn xin nào đó trong cái chợ quen thuộc ngày nào em cũng lội qua lội lại mấy bận này thì cũng chỉ trân trân người ra mà nhìn thôi. Em bảo đó là cái nghề sống và làm giàu của người ta đấy, có tin không? Ai cũng đang nghĩ trong đầu, còn em tuyên bố đó là thật đấy.


Em tàn nhẫn, vô tâm lắm. Em lười nhát, ngu ngốc, và có cả khờ nhất nữa
Em đem quăng những ý nghĩ ấy qua bên, bà bắt đầu một vỏ bọc mới. Em chọn như thế để biết mình vẫn có mặt trên thế giới này.

Có lúc em tự làm điên mình nữa. Cũng có lúc em “già” lắm đấy



Em cũng có lúc qua mơ mộng, quá cầu toàn, quá lý tưởng cuộc sống, quá nhiều ước mơ. Và đó chỉ là em nói, còn em lại sống quá thực tế, quá thô ráp với mọi thứ.
Em đang điên, đang hâm,…Và còn nhiều cái nhưng em tự nhiên đâm ra im lặng để nghĩ hơi chút….



Em điên...hâm...toàn diện...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét