Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Em............????????

Em giật mình nhìn lại mình, có lẽ sợ đối diện, sợ thấy rõ bản thân mình lừa dối nhiều quá. Em dối chính mình lúc này, dối đi bản chất thực sự của con người em. Sao em chỉ biết im lặng, chỉ cười khi cảm thấy buồn nhất. Em chưa bao giờ thật cả, em dối, em lừa, em giả bộ làm ngơ tất cả.


Em quay lưng với tất cả mọi thứ, em chỉ vui, chỉ buồn với riêng bản thân em mà thôi. Giờ em đâm ra ghét, có khi là làm rách đi cái bộ mặt giả tạo ấy. Tự cào lấy, xé lấy tất cả, rồi ôm lại, ngồi xuống và rơi những giọt nước mắt coi như xót xa, coi như chính mình cũng có khóc đấy chứ.


Em cười dạo này cũng giả tạo lắm, cười nhưng lòng không cười. Nhếch miệng để hiểu cái cười mình có với thiên hạ đấy!

Có bao giờ em cười thực sự chưa nhỉ?
Đang nghĩ để xem lại mình một tí, sao em nghĩ mình lại không có cái cười kia ấy. Đang dối lòng mình nữa phải không? Quá đúng đấy chứ, có khi nào em lại mắc chứng về tâm lý, hay bị tổn thương gì ở tâm lý hay không, nên có những ý nghĩ vẩn vơ, những điều điên rồ, rồi kèm theo chút điên điên khùng khùng nữa.


Em lạnh lùng đến đáng sợ, em im lặng với tất cả. Nếu ai đó đang nói đến một cái chết trẻ của một con người xấu số nào đó, ai cũng tỏ ra xót xa, còn em thì quay lưng với một câu nói đến đáng sợ. “Chết trẻ khoẻ ma”, ai mà chẳng phải chết, cứ chết trước cho khoẻ đỡ phải có những nỗi đau không ngờ đến. Ai cũng sợ cái im lặng, cái lạnh lùng trong con người em cả. Em có một lớp vỏ đủ dày để không ai có đủ sức để chạm đến


Chỉ nói sơ đến tình cảm của em thôi, không hề rung động trước một cái đẹp nào. Dù có lúc đó là cả ước mơ của bao người, nhưng em chỉ rùng người, đâm chê tất cả. Em không thèm nhìn, nếu có hỏi chuyện thì em lại trả lời trớt quớt như một người có “thần kinh không ổn định” tí nào.

Mà đúng chứ đâu có sai, em nhận thấy mình điên thật, không phải điên giả đâu nhé.


Nếu bất giác em gặp một con người ăn xin nào đó trong cái chợ quen thuộc ngày nào em cũng lội qua lội lại mấy bận này thì cũng chỉ trân trân người ra mà nhìn thôi. Em bảo đó là cái nghề sống và làm giàu của người ta đấy, có tin không? Ai cũng đang nghĩ trong đầu, còn em tuyên bố đó là thật đấy.

Em chỉ nói, người ta lười lao động, muốn sống bằng sự thương hại nên mới chọn cái nghề này để kiếm sống. Họ chỉ giả tạo mình đáng thương thôi, họ khoẻ mạnh, bình thường nhưng lại tạo cho mình khuyết tật, đáng thương đấy. Buổi sáng họ được người quen chở đến rồi tự làm cho mình đáng thương trên tấm ván đằng kia. Và thế là công việc ngày mới của họ lại bắt đầu.


Em tàn nhẫn, vô tâm lắm. Em lười nhát, ngu ngốc, và có cả khờ nhất nữa


Em đem quăng những ý nghĩ ấy qua bên, bà bắt đầu một vỏ bọc mới. Em chọn như thế để biết mình vẫn có mặt trên thế giới này.

Chỉ có riêng em và riêng em trong cái con người tưởng chừng như tốt lắm kia. Và tất cả là em đang nói dối, đang làm cái vỏ bọc quá đẹp, quá bóng bảy và quá dày nữa.


Có lúc em tự làm điên mình nữa. Cũng có lúc em “già” lắm đấy

, em bàn luận đến chuyện hôn nhân của người ta, em nói đến những việc mà người vợ phải tránh khi nói với chồng, với con. Em làm như mình biết hết đấy, hiểu hết tất tần tật những cái nên tránh trong cuộc sống gia đình.
Mà em chỉ nói thôi, chứ em chưa một lần yêu, một lần biết đến ngưỡng cửa hôn nhân mà. Đúng là em có vấn đề…..


Em cũng có lúc qua mơ mộng, quá cầu toàn, quá lý tưởng cuộc sống, quá nhiều ước mơ. Và đó chỉ là em nói, còn em lại sống quá thực tế, quá thô ráp với mọi thứ.


Em đang điên, đang hâm,…Và còn nhiều cái nhưng em tự nhiên đâm ra im lặng để nghĩ hơi chút….


Hình ảnh


 


Em điên...hâm...toàn diện...

 Em đang nghĩ ngợi, đang lang thang, đang chạy trốn. Và em sẽ bận lắm đây...bận....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét