Để có những lý do vì sao tôi lại không thích mưa thì nó chất chồng lên, có quá ư là nhiều. Mọi thứ trên đời này, từ cây cỏ hoa lá đến cả cuộc sống của con người đều cần có mưa và nắng. Nắng hanh vàng, tươi mới. mang đến cái nhẹ nhàng trong lòng cái hanh hao, dễ chịu. Nhưng mưa thì lại khác, mưa chỉ gõ cửa mang đến chút gì đó se thắt trong lòng một chút rồi lại miên man, lại đắm nhìn mưa và chợt lòng dâng lên cảm xúc buồn. Thế đấy, mưa và nắng hoàn toàn trái ngược nhau.
Tôi không thích mưa, nhưng tôi lại hay viết về mưa. Viết như để giúp mình hãy nhìn lại và sẽ hiểu nhau hơn với mưa thì sao. Nhưng tôi và mưa chưa tìm thấy với nhau cái nhìn đồng cảm nào. Hôm nay đi học về, ngoài trời vẫn mưa xối xả, mưa như trút nước. Trên khắp các nẻo đường nước ngập, tôi cùng hoà vào dòng người tấp nập, vội vàng đi trên đường. Vượt qua những con đường đầy nước ngập kia là những chiếc xe chết máy. Cái nhìn mưa với nhau cũng đầy khó chịu, như muốn gắt gỏng. Nhìn khắp cánh dồng trên những con đường em đi chỉ toàn một màu trắng của nước. Quanh em chỉ có nước và nước. Nước đã mấp mé sau hè nhà em rồi…và như thầm cầu mong mưa tạnh bớt đi. Nói đúng hơn tôi muốn xé toan cái màu đen u ám trên bầu trời kia. Muốn đánh tan những cơn mưa mù mịt, xối xả như trút nước kia.
Có lẽ em chỉ nhìn được những gì u tối nhất của cuộc sống này chăng. Rồi từ đó em đâm ra oán giận, rồi ghét, rồi không thích chúng. Em phải nhìn vào cuộc sống thực rồi để tự cảm nhận cho riêng mình nữa chứ! Em cũng đa đoan lắm cơ. Phải chăng là như vậy...?
Vì sao em không thích mưa. Vì em sống bộn bề với những ngày nắng. Nắng sưởi ấm những ước mơ hơn, nắng không mang đến cái ướt át, cái lành lạnh nào cả.
Hôm nay, trời vẫn cứ mưa. Mưa như trút nước và mưa có vẻ to hơn những ngày trước. Em vẫn trên chiếc xe đạp lạch cạnh lao trên đường. Em càng thả mình để cảm nhận mọi thứ quanh em diễn ra, không như mọi hôm lắm. Vì có một số nơi chìm trong nước. Cái bắt gặp đầu tiên là em ái ngại đó là nhìn hai chị em nhà cô bé bán rau mà tôi quen biết đang dầm trong mưa lúc sáng sớm. Đứa chị đang bán rau còn đứa em thì đang lục lọi trong các mớ rau kia để lặt tìm ngọn rau. Như thêm một chút để kiếm thêm tiền. Nhìn những nụ cười hồn nhiên nở trên khuôn mặt khi mà dầm mưa trong sáng sớm đã làm cho em lạnh đến tím tái. Thương lắm, nhưng cuộc sống em phải làm sớm ngay từ nhỏ thôi. Tuổi của các em là đến trường, với những suy nghĩ hồn nhiên, nhưng không đâu- các em một buổi đến trường một buổi với cuộc sống mưu sinh. Những tờ vé số trên tay của những cụ già, những con người tật nguyền trên chiếc xe lăn, xe lắt cùng ướt át như chính cuộc sống hiện tại cần phải vượt qua. Nhưng em nhận thấy sự hài lòng với mọi thứ của mình trong mắt họ. Tiếng huýt sáo đầy yêu đời khi họ cùng đi trên đường. Thế đấy, chỉ cần trong mình có niềm tin thì tất sẽ vượt qua được mọi thứ...!
Manh áo em mặc sáng nay đến trường lại ướt át rồi. Ngày nào vẫn thế cả, có lúc đang đi trên đường những chiếc xe vô tình làm văng những vũng nước lên khắp người em. Làm cho em ướt sũng, như cáu gắt và nếu có thể em sẽ đánh nhau nếu như những chiếc xe vô tình kia dừng lại. Uh, em không hiền, không nhẹ nhàng, mà em hung dữ, lạnh lùng và cả vô tâm nữa. Em không quan tâm đến mọi thứ, chỉ nhìn với cái nhìn lạnh lùng rồi quay lưng đi mà thôi dù em có bắt gặp những con người đáng thương như thế nào.
Những chiếc xe ô tô bóng bảy dừng trước trường, cũng làm em ngoái nhìn tất cả xung quanh đó. Những đứa trẻ sống trong sự sung sướng thì ngay cả đến việc đi học trong mưa lúc này cũng khác hẳn với những đứa trẻ nghèo đằng kia. Không phải chịu sự ướt át, áo quần không lấm lem bùn đất. Có phải em chỉ nhìn bề ngoài mới nói thế, hay chỉ nhìn nhận ở những mặt tối nhất của cuộc sống quanh mình. Đâu có thế đâu, hiểu chứ...! Cuộc sống luôn có những điều tốt đẹp, cuộc sống luôn cần ta khám phá thì mới có thể cảm nhận mà thôi. Mọi thứ đều được chia sẻ cho nhau rất công bằng và sòng phẳng đấy. Có đôi lúc là cả sự phũ phàng đến nao người nhưng tất cả đều rất thật...
Nhìn những cân gạo mà người đàn ông bé nhỏ đằng kia đang mua. Nhìn cái tay run run khi đưa tiền gạo. Như một hình ảnh làm cho cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cũng khép lại mà tập trung vào nhìn. Cho thấy được cuộc sống làm bữa sáng ăn bữa tối luôn hiện lên hai chữ “nhọc nhằn”. Sao không nhìn nữa đi, nhìn ngoài kia là những cánh đồng lúa ngập chìm trong nước. Có biết không, bao nhiêu cái ước mơ, bao nhiêu niềm hy vọng đã bị nước cuốn theo rồi đó. Không chỉ nhìn thấy sự xót xa, buồn, tiếng thở dài mà có cả những cái nhìn trong nước mắt. Mùa lúa này còn là ước mơ chắp cánh ước mơ đến trường của bao em nhỏ đấy. Có bao nhiêu sự thành công, bao nhiêu con người trưởng thành lên từ những hạt lúa vùng quê rồi đấy. Nhìn thấy rõ lắm mà. Sao lại vẫn im lặng...Vẫn nhìn và vần chỉ im lặng...
Mưa nắng ra sao em vẫn chỉ nhìn nhận bằng một sự im lặng, và một chút oán hờn hay ghét bỏ...? Nhìn mọi người lướt đi trong mưa với những khuôn mặt chẳng rõ đang buồn hay vui...Và cho ước mơ chốn yên bình...
P/S: Những dòng suy nghĩ khi nói chuyện cùng chú Núi Xanh và anh Cát Lâm (blogger)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét