Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Chia tay mùa nắng, mùa mưa gõ cửa!

                            “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm”


Sinh ra và lớn lên trên dải đất miền Trung. Dải đất nhỏ nhưng là đồn gánh hai đầu của đất nước. Mảnh đất quê tôi còn nghèo lắm, miếng cơm manh áo còn chật vật lắm!


Uh, nói đến mảnh đất lắm nắng nhiều mưa này thì phải diễn tả sao nhỉ! Cái nắng đến cũng nhanh lắm, cái nắng chói chang cùng với cái nóng oi nồng đến rát bỏng sắp qua rồi. Thay vào đó là những cơn mưa rả rích đêm ngày. Mưa dài lê thê, mưa mang đến cái nhìn, cái giận lắm nhưng sao tránh khỏi được. Bao lâu nay con người ở mảnh đất này đã sống với cái nắng, cái mưa như thế này rồi mà.



 


Tháng tám mới vừa chạm gõ chia tay để sang tháng mới thì lại kéo đến cái mưa dài lê thê. Mưa mới ào đến nhưng đem đến những giọt nước lạnh kéo dài, mưa dai dẳng, mưa ngày, mưa đêm, mưa không ngớt. Có lẽ vì thế mà ngay từ nhỏ tôi đã ghét mưa lắm. Vì mưa lạnh lùng, mưa đem đến bao cái lo toang vất vả của đời thường vào nữa mà.


Cho cái nhìn ái ngại khi nhìn quanh mình là những cánh đồng lúa đang ngập chìm trong cái nước lạnh lẽo. Lúa đã đến ngày thu hoạch, chờ mong cái nắng lắm nhưng sao khó vậy? Mưa đến đã nhấn chìm niềm hy vọng, cái vui tươi trong ấm no của người nông dân ở mảnh đất này rồi. Những mớ lúa được cắt vội vàng như để cứu vớt được đưa lên bờ năm lăn lóc một chỗ. Nhưng sao tránh được cái nhìn xót xa, cái buồn trong mắt họ cơ chứ!  Mưa đến vô tình, vô tâm lắm. Biết rằng mưa sớm muộn gì cũng đến với mảnh đất này nhưng sao lại vô tình đến thế cơ chứ. Mà sao bỗng dưng ta lại đổ lỗi cho mưa thế này! Mưa mà, sao trách được.


Ta nhìn mưa, nhìn những dòng nước trắng xoá, nhấn chìm ruộng đồng, lúa trong nước ta đâm ra xót xa rồi tự thốt lên, giận hờn vô cớ thôi. Mưa đến nhẹ nhàng lắm đấy! Nhưng mưa có biết không, mưa đem đến cái nỗi lo cơm áo gạo tiền cho những con người lao động bé nhỏ đang ngóng nhìn ở ngoài kia đó. Với họ nhưng ngày mưa lê thê là ngày mưa mang đến cái nỗi nhọc nhằn của cuộc sống càng oằn nặng trên đôi vai. Những quán nhỏ liêu xiêu, nhưng hàng quán vỉa hè đều ngưng lại. Những mái che tạm bợ được dựng lên nhưng chỉ một cơn gió mạnh, một cơn mưa to kéo dài chốc lát có thể làm đổ ngã, làm cho con người nhanh chóng lao vút đi, có mấy ai dừng chân lại để ghé hàng quán kia đâu. Những chuyến hàng trên chiếc xe ba gác của những con người đang co ro ngồi kia cũng im lìm lại, chỉ may mắn lắm mới được một chuyến hàng nặng là có thể thấy được nụ cười sung sướng hiện lên rồi.


Những chuyến xe khách đang dừng lại kia, là những chủ xe ôm lao nhau chạy đến giành lấy cho mình một người khách như để kiếm tìm may mắn cho một ngày lao động không giờ giấc của mình. Cái chạy đua, cái giành giật từng người khách với nhau như những sự chạy đua với cuộc sống bon chen cơm áo gạo tiền.


 



 


Nhìn những em nhỏ đón chào năm học mới trong cái mưa mà thấy thương lắm. Ngày đầu tiên được bố mẹ chắt chiu trong những ngày hè có được bộ đồ mới xúng xính đến trường trong niềm hân hoan thì lại đón chào trong cái mưa. Con đường làng trở nên lầy lội, đất dưới chân trên con đường đang sánh lại một thứ bùn nhão. Tiếng trống khai trường cất lên bắt đầu một năm học mới, tiếng trống cũng nhắc vào lòng là đã sang mùa rồi đấy! Không còn cái mùa đỏng đảnh như con gái đâu nhé. Và mùa mưa đến ta sẽ thấy những con đường ngập chìm trong nước và những bước chân lội bì bõm trong nước.


Nhìn qua khung cửa nhỏ của lớp học, ngoài kia vẫn mưa và mưa. Mùa mưa dài lê thê đã đến rồi! Cất tiếng chào với mưa và chia tay cái nắng cùng với cái nóng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét