Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

Vẫn nợ cuộc đời...!

Nếu ai trên thế giới này nghèo về tình cảm thì tôi là một trong số những người không giàu có gì. Những gì tôi có đủ để tồn tại và làm việc theo một chương trình lập sẵn: cải thiện cuộc sống. Và bây giờ chỉ có một chữ có thể diễn tả được tâm trạng của tôi hiện thời, ấy chỉ có thể là một từ: Nếu như …Tôi thường chìm mình trong một dòng nhạc buồn lắng đọng. Nơi mà lời hát như khúc ru mộng mị còn những nốt nhạc như chiếc gối tựa êm ái. Tôi đã được chấp nhận và rồi mọi thứ chỉ như một giấc chiêm bao. Nếu bạn rơi vào một giấc mơ có màu bàng bạc của những đêm trăng chờ đợi hay màu tím diệu vợi lúc hoàng hôn buông xuống chân trời, hãy bắt đầu chuẩn bị cho mình một con đường trở về nhà êm ái hơn là cứ thả bước đi không biết trước ngày mai. Người ta thường ước mơ những điều không có hoặc giả thử như mơ ước có thể làm nguôi ngoai đi mối bận tâm lo lắng. Mỗi khi vấp váp, mỗi khi đau buồn và mỗi khi có mong muốn trở lại, người ta hay nhắc đến “giá mà” và “nếu như”.


 


Đêm tĩnh lặng trong sâu thẳm, chỉ một chiếc lá khẽ khàng ở ngoài hè rơi cũng dường như làm vỡ tan đi cái tĩnh lặng vô cùng của đêm. Bóng đêm lớn lao đang bao trùm tất cả, nằm thả hồn theo lời bái hát “Vẫn nợ cuộc đời” của Nguyễn Nhất Huy.


Ta nợ cuộc đời hạt cơm xẻ đôi. Ta nợ của người cuộc vui đã phai. Buớc đi trong đời xót xa câu cười, qua từng ngày dài còn ai với ai. Ta nợ mặt trời từng tia nắng mai, ta nợ đường chiều mùi hương tóc bay. Phố quen bao ngày, nắm tay nhau về, ta nợ nụ cười sáng nay, nghe đời nhẹ nhàng, bước chân phong trần.
Ta nợ, còn nợ cuộc đời, nợ từng hạt cơm xẻ đôi. Ta nợ còn nợ bạn bè từng giọt cà phê đắng môi. Nợ quê hương những khúc hát đưa nôi. Tiếng ru à ơi vẫn mang trong đời để ta quay về tìm nhau ngày mai

Sông cạn vì đời, đời đâu có hay. Ta lạnh vì tình , tình như lá bay, đã qua bao ngày ước mơ chưa đầy. Ta nợ người thầy bài thi thuở xưa.
Ta nợ mẹ hiền lời ru dưới mưa. Ta nợ người tình bài ca tiễn đưa . Gấm hoa phai rồi , lối xưa ta về. Cha già bạc đầu vì bao nắng mưa. Ta nợ cuộc đời áo cơm bao mùa.”


 



 


 


Lắng nghe giai điệu của bài hát tôi như thấy chính mình, còn nợ nhiều thứ ở cuộc đời này quá. Mày “già” quá không? Sao chưa gì đã thấy mày nợ với đời nhiều thế. Liệu mày có kịp trả để khi đi xa không còn thấy nợ nữa không?


 


Nợ bạn bè mày những lúc buồn bực không biết đi đâu để thấy nhẹ nhõm. Lại mượn nơi vui vẻ là căn phòng bé nhỏ của nó mà ngồi khóc cả một buổi trời, để lại cho nó một dấu hỏi lớn là “điều gì đã xảy ra”. Đó chưa gì mà hôm qua mày đã để lại một cái nợ với bạn bè rồi. Chưa kể đến những món nợ mà mày không biết đến bao giờ có đủ để trả lại nữa kìa.


 


Nhìn đứa em họ mới tròn hai tuổi đã vừa nhảy, vừa cười, vừa hát với cái giọng chưa rõ mà đầy hồn nhiên “Đời vui lên đi, có gì mà phải buồn phiền”. Nó như nhắc chính tôi bây giờ thì phải. Nó mới chừng nấy tuổi thôi nhưng mùa vu lan đã phải cài lên mình bông hoa hồng trắng rồi, mẹ nó mất khi nó sinh tròn mười ba ngày. Ngậm đầu vú mẹ, với dòng sữa tươi mát chỉ có mười ba ngày, vậy đấy! Nó vẫn vui tươi mà hát rừng vui lên đi, đời có gì mà phải buồn phiền. Còn chị của nó mới tám tuổi đã phải vừa làm mẹ, vừa làm chị để chăm bẵm nó từ nhỏ. Hằng đêm phải dỗ dành cho em ăn, tắm rửa rồi ru em ngủ bằng lời ru ngây thơ để đưa em vào giấc ngủ say nồng. Đứa em như hiểu hết tình cảm chị đã dành cho mình, có lúc nó nhỏ với bé Muội “Nô quá hành chị hai”. Nhìn hai chị em tôi cũng thấy mình nợ với nó. Tôi không có gì để có thể làm che lấp đi cái nỗi niềm khao khát trong em, chỉ có thể nhịn những bữa ăn sáng để dành một khoảng tiền mà mua cho em những cuốn truyện cổ tích, hay sách tô màu mà em thích mà thôi.


 


Ngay cả mùa Vu Lan này, tôi vẫn nợ với má, tôi tự hứa sẽ để khoảng tiền đi làm thêm mà mua cho má một cái áo hay cái quần gì đó. Vậy mà, nhận tiền là đến trường đóng các chi phí linh tinh đã ngốn hết cả một tháng trời ròng rã của mình. Cả cuộc đời của má đều dành hết cho chồng cho con. Từ nhỏ má đã thiếu đi tình cảm gia đình nhiều lắm, má mồ côi từ nhỏ nên má cảm nhận được tình cảm quan trọng như thế nào với mỗi con người. Nên hầu như má dành tất cả tình yêu cho chúng tôi, vậy mà tôi hư lắm. Bao giờ tôi cũng làm cho má buồn phiền nhiều nhất, chưa một lần mang lại niềm hãnh diện cho má. Tôi nợ với gia đình nhiều lắm, nợ đến cả cuộc đời tôi cũng không thể nào trả hết. Một đứa luôn lạnh lùng với tất cả quanh mình như tôi thì làm sao cảm nhận được nhiều thứ cơ chứ!


 


Cũng đã có lúc tôi muốn tìm đén một cái kết thúc nhẹ nhàng nhất để nhanh chóng chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng như vậy thì quá ích kỉ phải không? Chỉ biết đến bản thân mình, sẽ để lại sự oán ghét cho người khác mà thôi. Hãy nghĩ lại cuộc sống chính mình trong cuộc sống này, hãy mở mắt ra mà nhìn những cảnh đời lo toan vất vả kia mà nghĩ lại. Rồi những giây phút trào dâng cũng qua đi, chúng ta lại sẽ quay về với thực tại, Đêm tàn rồi ánh ban mai lại đến, quay quắt trong yêu thương lại nhường chỗ cho lo toan vất vả, nhớ nhung lại thay thế bởi những tất bật của cuộc sống. Song, từ sâu thẳm, tôi tin những trái tim luôn hướng về nhau sẽ có ngày hội ngộ trong một nhịp đập chung rộn rã.


 


Và ta vẫn nợ cuộc đời, hãy để chính mình trả dần nhé, sẽ không có ai có thể trả hộ cho mình được đâu! Vì "cả cuộc đời trả mãi chắc đâu xong"


 



 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét