Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Ban mai và giọt sương

Cái ánh nắng ấm, nhẹ nhàng, sáng sớm là một hơi lạnh choàng qua vai. Ta đã ngỡ nhìn lại sang đông rồi. Sẽ là cái lạnh có sự ngọt ngào nào đó không nhỉ ? Đông đã gõ cửa rồi, và thu sẽ ra đi, đã thành quy luật không chối bỏ được rồi. Nhưng sao vẫn thấy yêu cái ánh nắng hiếm hoi của mảnh đất khi sang đông là mưa triền miên. Yêu cái nắng này lắm, không oi bức, không gắt gao, nhưng lại đủ để ta thấy ấm lắm.


 


Những giọt sương sớm đã chào đón trên các chiếc lá, chúng nhẹ nhàng, không kiêu sa mà lại có nét gần gũi. Ta cứ muốn những giọt sương nhỏ bé ấy hãy to lớn ra để có thể đủ sức mà soi mình. Yêu lắm cái ánh nắng ban mai chiếu rọi, đủ để ta vươn mình yêu cái cuộc sống này hơn. Ánh nắng cho em yêu cuộc sống này hơn, em muốn dang tay ôm tất cả vào lòng. Ai cũng bảo em tham lam lắm, vì em muốn dành riêng cho mình và mãi mãi ngày ngày sẽ được nhìn thấy cuộc sống yên bình này.



 


Những giọt sương bé nhỏ kia đã được tích tự trong bóng đêm sâu thẳm, chúng cô đơn âm thầm lặng lẽ không có ai nhìn thấy được sự ra đời của nó. Nó chào đón cuộc sống, ánh sáng của cuộc đời nó khi ánh nắng ban mai chiếu rọi. Lúc đó nó cố gắng để bản thân mình hiểu rằng, nó đã tìm kiếm gì cho cuộc sống này. Rồi tự nhận mình yêu cuộc sống này lắm, dù rằng bên nó vẫn lẻ loi, vẫn đơn côi một mình được sinh ra với bóng đêm buốt giá. Nó với một cuộc sống ngắn lắm, nhưng vẫn tin yêu vẫn hy vọng và ánh nắng càng mạnh bạo với cuộc sống là nó phải lùi đi, phải bước đi trong cái lặng lẽ để nhường cho một cuộc sống mới. Và nó lại chìm sâu trong đêm, với những chiếc lá khẽ nhẹ nhàng bình yên trong giấc ngủ.


 


Nó vẫn chờ đợi, nó nhìn lên sâu xa với màn đêm là những vì tinh tú. Nó cảm thấy ở tận xa xôi kia vẫn có sự vẫy gọi cuộc sống đấy. Cuộc sống là phải biết tin, biết yêu, biết gõ cửa chào đón không nên cứ bó buột mình trong những điều sầu muộn. Và giọt sương muốn gõ nhịp cuộc sống cùng với ánh nắng của một ngày mới. Khởi đầu cua một cuộc sống mới, và một tình yêu mới đang chào đón. Nắng lên sương ta thế thôi. Cuộc sống của những giọt sương kia chỉ gói gọn trong bóng đêm ngắn ngủi và khi mặt trời ló dạng là điềm báo nó phải tan đi, nó hải chia xa với những gì nó yêu mến khi đã âm thầm đón nhận riêng mình. Thế nhưng dù thế nó vẫn bằng lòng, không hề mang trong mình chút oán giận với cuộc sống của nó. Nó hiểu cuộc sống này ngắn ngủi, tình yêu luôn lớn, nó phải vững tin nhất dù rằng nó có ra đi, rồi cả bước chân nó đến cũng lặng lẽ. Giọt sương vẫn nở một nụ cười đẹp nhất, nhẹ nhàng nhất khi ra đi.


 


 


Cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi đẹp, lúc ta có được hạnh phúc thì ở đâu đó vẫn có những con người chịu sự đau khổ. Cái hạnh phúc đôi lúc tưởng chừng như xa xôi nhưng rất gần, có lúc ta tưởng đã nắm vững trong tay nhưng lại trôi tuột lúc nào không hay. Hạnh phúc có lúc mong manh, nhưng cũng rất gần. Rồi cái gì đến sẽ đến và cái gì đi thì sẽ đi. Những tia nắng đẹp đã bắt đầu soi trên chiếc lá, chiếc lá đã choàng tỉnh giấc trong một đêm dài bình yên say giấc. Trong ánh nắng những giọt sương càng long lanh, càng tự tạo cho mình đẹp hơn khi nấp mình trong lá, dù rằng nó biêt chốc lát sẽ tan đi. Rồi lá cũng hiểu được nét đẹp dịu dàng của giọt sương. Lá tự vươn mình che chở cho những hạt sương bé nhỏ ấy, để giọt sương nấp mình một lần trong lá. Rồi lá và sương lại cùng hiểu nhau qua một sự không lên tiếng, trong giây phút ngắn ngủi nhất của giọt sương.


 


Ánh nắng đánh thức chiếc lá, cho chiếc lá thấy được giọt sương, và ánh nắng cũng làm cho giọt sương thêm đẹp hơn, thêm đáng yêu hơn. Nhưng rồi giọt sương cũng phải tan đi dù lá muốn che chở cho giọt sương. Sương ra đi lặng lẽ không tiếc nuối vì đã sống hết mình và cảm thấy với chính mình cuộc sống thế là đã đủ rồi.


 



 


Và ta cũng đừng có đi tìm hạnh phúc ở đâu xa lắm, nó chính trong tay ta, quanh ta đấy. Chỉ cần ta biết đón nhận, đừng cố mở ra những trang sách cũ kỹ rồi tra tìm chính mình để rồi đi tìm. Như vậy ta sẽ làm mật một chặng đường để đón nhận rồi, hãy tự mình viết lên những trang sách nhé....Và em sẽ mở cửa tâm hồn nhiều hơn nữa để đón nhận bình minh, để đón nhận cuộc sống. Sẽ quý trọng hơn những gì em có, đã có và hy vọng sẽ có để trân trọng hơn. Hoà mình vào những điều tốt đẹp nhất để thấy lòng mình nhẹ nhàng nhất. Và mãi là chính em nhất...Và sẽ bình yên không chút ưu tư, oán hờn....


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét