Rỗng, đầu em giờ rỗng tuếch không một gì trong đầu. Chán ghê một ngày cứ ngồi lý ôm máy rồi ngó, rồi nghiêng người. Có lúc ôm máy rồi hí hửng cười đến hả hê trong một góc ở thư viện. Đến những sinh viên ngồi cùng dãy máy cũng thắc mắc, nói nhỏ với nhau “chị ấy đọc cái gì mà cười hoài thế”. Thế mà, có người bảo em hay dở chứng thất thường, em hay thu mình một góc để mà tự thưởng coi như đó là sống cho riêng mình. Có lúc cười, cũng có lúc mắt cay cay, nước mắt đâu tự nhiên tuôn ra hai hàng.
Rỗng, với em giờ là rỗng thật. Em thấy có chút gì đó của chính mình khó hiểu lắm. Em vẫn cú kiến tạo nên một ngôi nhà, một thế giới riêng mà có lẽ chưa ai đủ sức để hiểu em đâu. Em luôn có những giấc mơ, nhắn nhủ bao điều với chính mình. Rồi tự nhiên lại thấy xa với mình thế. Lại nữa rồi, lại khó hiểu của tôi ơi rồi. Khó trong từng câu chữ lúc này, khó quá, cứ bay nhảy tận đâu. Cái đầu như muốn căng ra đến khó chịu. Em cứ dặn mình lại “im nào, ngay ngắn lại tư thế của chính mình nào”
Có chút gì đó tự nhiên em muốn ngừng nghỉ với mọi thứ, em lại vớ vẩn. Em lại nhảm, lại im lặng, lại kiệm lời như bao ngày.
Đấy là gì lúc này, cũng Blog đấy thôi mà em được cười nhiều hơn, được thấy yêu thương hơn. Blog giúp em vững tin, giúp em nhìn nhận cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp. Em càng trở nên già dặn trong lối suy nghĩ. Biết thế mà giờ em thấy rỗng thật, em rỗng trong ngay cả em viết vội vã vài dòng này.
Blog em yêu một thời, một thời em có những cuộc gặp gỡ đến bất ngờ, rồi có cả những sự tình cờ đến không tin vào mắt mình. Thế đấy giờ lại thấy mình rỗng trong cả cách chia sẻ lẫn nhau, động viên nhau rồi. Sao vậy chính em, đang nghĩ đến những gì mà tự hành nhau thế, em muốn rời để hiểu hơn hay là loại bỏ chính những gì mình đã cô tạo dựng bấy lâu hả. Đừng thế chứ em hãy vững nào. Thế đấy, vẫn rỗng vẫn cứ im lặng trong từng câu chữ lúc này. Khó hiểu lắm đấy!
Vẫn thế, rỗng... và... rỗng....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét