Đêm chìm sâu hun hút. Ngoài kia là tiếng vọng âm của những bản đồng ca của ếch nhái miền quê. Màn đêm tĩnh mịch, một màu đen huyền. Có lẽ lúc này âm thanh của mưa rõ nhất, mưa mang đến hơi nước lành lạnh trên các khung cửa. Để tự xoa mình, dỗ mình vào giấc ngủ tôi hay để bên tai mình là nhạc. Vẫn những bài hát cũ rích nghe đi nghe lại mà vẫn không thể nào bỏ được. Tự nhiên nghe đến bài “Ru con tình cũ” của Đinh Trầm Ca, tự nhiên chạnh lòng một chút, tự nhiên trong đầu nghĩ đến gì đó mà có lẽ cũng khó hiểu ngay lúc này. Cái giọng hát của Khánh Ly cứ vang mà tự nhiên ở đâu đó trên khoé mắt lại cay cay.
Ba năm qua em trở thành thiếu phụ
Ngồi ru con như ru tình buồn
Xin một đời thôi tiếc thương nhau
Xin một đời ngủ yên dĩ vãng
Liệu có dễ dàng nào quên đi tình yêu của mình không. Nghe mà nhớ lại câu hỏi lúc chiều của má “mấy bữa ni cái thằng ấy có đi ra với chị không”. Thế đấy, tôi chỉ nhếch cái miệng cười đầy sự chua chát trong đó, có nhiều cách để đổ lỗi cho sự ra đi, cho sự chia tay và không thừa nhận kết quả tình yêu mà. Quá nhiều đi chứ! Tôi thì với cái cách dở điên nên đôi lúc nếu như chính mình trong cái vòng tội ấy thì sẽ cười, cười sảng khoái nếu như hắn chối bỏ, rồi chấp nhận đối mặt với những khó khăn, sẽ cho thấy rằng mình vẫn hạnh phúc.
Tôi biết rồi chị sẽ chẳng khác gì trong lời bài hát mà Khánh Ly đã vang bên tai tôi thế này “Ngồi ru con như ru tình sầu - Kỷ niệm nào ghi dấu trên tay - Cho lòng này dài những cơn đau” Sẽ là thế, mà lòng nhìn con mà sẽ rơi những giọt nước mắt xót xa. Có cả chút tủi hờn cho chính mình.
Đêm sâu là lúc ta cảm nhận rõ mọi âm thanh đang ở quanh mình. Nơi căn nhà nhỏ nằm ở giữa cánh đồng có tiếng ru con, tiếng ru của một người mẹ lỡ lầm cho cuộc tình duyên của mình. Tự nhiên buột miệng nhớ đến bài thơ “Với đứa con ngoài giá thú” của Vương Trọng. Ở đâu đó giữa cuộc sống bộn bề này vẫn có những đàn bà như thế, những người đàn bà mang tội “không chồng mà chữa”. Để rồi họ mãi gánh cái tội ấy đi suốt cả cuộc đời. Những người đàn bà không nhan sắc, không yêu kiều bị phụ bạc để lại cho chính họ cái tội buồn nhất của cả một đời người con gái, một đời người đàn bà.
Đợi về khuya cả phòng lặng ngủ
Mẹ nhẹ nhàng ngồi dậy vuốt ve con
Mặc người đời gọi con ngoài giá thú
Con vẫn trong tình mẹ vuông tròn.
Mẹ làm mẹ mà chưa từng làm vợ
Vẫn suất cơm tập thể quá khiêm nhường
Nửa làm máu, nửa chia ra làm sữa
Hạnh phúc nào bằng san sẻ yêu thương.
Thôi nhắc chi những năm dài trống trải
Bao vầng trăng vô nghĩa rụng qua đầu
Tóc hoàng hôn thưa dần theo lược chải
Pháo cưới người như đốt để trêu nhau!
Mẹ nhớ lại ngày con vừa trứng nước
Người ấy đi như trốn chạy nợ nần
Thèm trái chua, mẹ trùm chăn ăn lén
Sợ mắt người như sợ mũi kim châm…
Sinh con ra, mẹ vẫn nằm giường một
Có khác chăng là kê lại góc phòng
Ngày nghỉ đẻ phải trừ vào ngày phép
Vuông vải màn làm tã, giặt rồi hong.
Vài tháng tuổi con đã quen kẻng thức
Mẹ đi làm, con lên địu đi theo
Mẹ đào hố trồng cây theo định mức
Lưng mẹ gầy con ngủ giấc cheo leo!
Ngày lưng mẹ, đêm nằm trên giường mẹ
Mình mẹ lo khi trái gió, trở trời
Ngoài giá thú sao ngoài lòng thương cảm
Để người đời ghét bỏ mẹ con tôi?
Là ai thì cũng mong mình có một hạnh phúc, một mái ấm gia đình. Nhưng sao vẫn có những cái nỗi khát khao bình dị ấy lại xa vời, lại quá xa tầm ao ước. Nỗi đau của những người đàn bà như thế họ vẫn chấp nhận, nhưng vẫn thương đến những đứa con tội lỗi của chính mình. Sống mà vẫn mang tiếng là “con ngoài giá thú”. Có những đứa con không biết nghĩ chúng lại đâm ra ghét, giận người mẹ đáng thương của mình. Thế đấy, nỗi đau vẫn cứ ẩn hiện lên cái vóc dáng, lên đôi mắt u buồn của những người đàn bà như thế.
Tôi không nhắc đến tình mẫu tử trong bài thơ mà chỉ nghĩ đến cái đau, cái khổ của những người đàn bà trong gia đình đơn thân như thế này thôi. Có bao giờ họ đem đến cho mình một sự oán giận người tình bội bạc kia không nhỉ? Còn tôi lại nhớ đến chị, đến đứa con nhỏ dại mà chị đã sinh ra. Nghĩ đến cái nỗi nhọc nhằn một mình âm thầm chịu đựng, cái dáng người bé nhỏ ấy đã hằn in bao sự chịu đựng của mình. Rồi cả cái sự già nua so với cái tuổi hơn ba mươi của chị.
Những đứa trẻ sinh ra như thế nó cũng mang trong mình một sự tủi hờn không gì bù đắp nổi, rồi cả cái sự mặc cảm nữa. Tại sao trong tình yêu lại không sống có trách nhiệm với nhau. Rồi cả cái dáng dấp của những người gây tội, chạy trốn, lẩn tránh vô tâm, vô tình. Tại sao giọt máu của chính mình lại tự vứt bỏ chút không chút xót thương, sao không nghĩ đến nỗi bất hạnh của sự kết nối tình yêu. Hay đó mà chỉ xem là sự ngu dại của một thời tuổi trẻ nông nổi.
Rồi bao nhiêu cuộc đời tội lỗi trong tình yêu đã ra đời để rồi lớn lên với những giọt nước đắng chát mang theo. Rồi cả những người đàn bà đã ngu dại phải mang đến suốt cả cuộc đời. Những người đàn bà tự mang trong mình cái tội cay đắng nhất.
Và đêm chìm sâu, vẫn tiếng ru đến cháy lòng cho những người lỡ dại.
Tiếng ru con như gánh cả tội tình của mình. Ru con tình sầu….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét