Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Vẫn chỉ là giấc... mơ...

Những cơn gió bấc vẫn cứ rít dài từng cơn, như muốn quất vào bất cứ ai. Nó rất ghét những cơn gió bấc, nó thấy gió bấc vô tình, mang đến những nỗi lòng không sao hiểu được cho nó. Nhưng ghét đến đâu thì những cơn gió vẫn cứ rít dài, vẫn thổi, vẫn lay động mọi thứ trong vườn. Nó vẫn lủi thủi một mình. Trong ngôi nhà nhỏ kia vẫn còn vang những tiếng cười. Nó lại ghét những người ở trong đó cười. Từ lúc lọt lòng mẹ nó đến giờ nó đếch biết bà con họ hàng gì. Mấy khi thấy mặt, mà không giờ nó mới thấy chứ. Đến để lấy lòng vì mảnh đất của dòng họ để lại chứ gì, trong đầu óc non nớt của nó cũng đủ hiểu rồi. Nó quá hiểu những con người trong kia, nó khinh họ, nó ghét những tiếng cười đầy ác ý kia.
Nó biết rằng không có thì gia đình nó vẫn yên ổn sống, và làm ăn bằng chính đôi tay của mình, nó cũng biết được rằng nó chưa nếm được vị ngọt của cây kẹo mà họ hàng nó mang đến bao giờ, cũng đâu có cần nữa đâu, giờ nó cũng đủ sự nhận thức rồi. Khi những người đó bước ra còn vỗ vai nó mà nói, cố mà học nghen con để mai này ông mày xin việc cho. Nó im lặng, biết rồi những lời nói như cơn gió vô tình kia, nó xong đã bay đi chẳng để lại một dấu vết gì cả đâu. Nó đang lui hui làm việc đó đằng kia kìa.
Nó đang lấy những mảnh gỗ để ghép, trò chơi của nó trong những buổi trưa. Mấy đứa nhóc ở hàng xóm chạy đến hỏi, ê mi làm gì vậy?
Nó quay đầu lại nói, ta đang xây một ngôi trường dành cho những đứa trẻ nghèo. Ở ngôi trường này sẽ không có việc đóng học phí, mọi việc ăn uống, ngủ nghỉ, và học phí đều được miễn hết. Ngôi trường này dành cho những đứa con, những thân phận nghèo hèn học để cùng thực hiện ước mơ luôn ấp ủ trong lòng.


Nó đang vui vẻ trả lời bằng một ước mơ mà nó ấp ủ ở trong. Bỗng bọn nhóc kia ồ cười lên, đến bao giờ mới có kia chứ. Mi chỉ nằm mơ, một giấc mơ sẽ không có đâu con ạ!
Nó không nghe mấy tiếng cười nhạo kia, nó vẫn cố ghép cho nó hoàn chỉnh theo ý nó.
Có tiếng gọi “bé”, giật mình nó phải chạy vào nhà, tiếp tục những việc làm dang dở trong nhà. Hôm nay nó còn phải lên núi lấy củi nữa.


Vẫn dáng đi của một con bé nhà quê, nhếch nhác, đen đúa. Trông nó càng nhỏ bé hơn khi phải vác trên vai những bó củi.


Có lẽ số phận nó sinh ra không có một sự may mắn trọn vẹn nào cả. Nó tưởng cuộc sống sẽ êm đềm trôi qua cũng với sự nghèo nhưng hạnh phúc này. Nhưng không, một ngày chẳng mấy đẹp trời đã mang đi người cha của nó, trụ cột trong gia đình. Giờ nó mới thấy ghét hơn chính mình nữa.


Nó cố chôn giấu đi những giọt nước mắt, thay vì buồn đau thì nó lại chọn cho mình một sự im lặng. Nó lại ít nói, lầm lũi một mình trong thế giới riêng của nó vào các buổi trưa, tiếp tục cho ước mơ đó. Đang cố ghép cho nó hoàn chỉnh thì nó thấy dáng thằng câm đó, nó chợt nhớ ra. À cũng cần một ngôi trường bên cạnh nữa cho những con người sinh ra không may mắn kia nữa. Vậy là nó tiếp tục, nó vẫn cố xây, cố ghép cho đến khi nào xong, không thể vứt được.
Nó hoàn thành xong cũng là khoảng thời gian nó phải nghỉ học, nghỉ để phụ giúp gia đình bằng việc đi làm thuê. Nó lên xe ra tỉnh để làm thuê cho một cửa hàng ăn uống. Công việc của nó bắt đầu từ 5 giờ sáng kết thúc đến 1 giờ khuya. Sức vóc nó làm sao mà chịu nổi cơ chứ, ở cái tuổi mà “ăn chưa no, lo chưa tới” đã phải làm rồi. Nó vốn gầy yếu nay lại càng tệ hơn nữa.
Nhưng nó cũng phải cố chứ, nó còn ước mơ đó nữa. Nhưng không trong một đêm vắng, vẫn là những cơn gió bấc vẫn cứ gào qua từng cơn. Nó vẫn ghét, nay lại càng ghét hơn. Nó đang lủi thủi về nghỉ, thì ở đâu đó có một bóng đen từ đằng sau tiến tới ôm chầm lấy nó.


Tiếng xe máy đổ trước nhà, nó bước vào nhà trong sự ngỡ ngàng của mẹ và các em của nó. Nó đưa cho mẹ nó một xấp tiền dày cộm. Nó mua sắm cho các em nó những bộ áo mới, những đôi dép, quyển vở mới tinh. Mẹ nó hỏi nó trong sự ngỡ ngàng, sao con có nhiều tiền thế. Nó cười bảo, tiền nó trúng vé số đó


Nó tỉnh giấc kêu khát, mẹ nó cũng vừa từ giấc mơ về. Chẳng phải thật mà bà đang nằm mơ, bà nhìn dáng vẻ ngày một tiều tuỵ của con. Xanh xao, gầy ốm trên gường bệnh.


Câu chuyện lúc tối đó xảy ra thì chỉ nó mới biết và vẫn giữ trong lòng. Chỉ nó mới biết chuyện gì đã đến với mình mà thôi. Giờ nó cũng hiểu, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi…
                                    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét