Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Hành trình đi tìm tình yêu...

Em được phép một tuần nghỉ học để đi tìm tình yêu. Và đã tìm thấy. Lúc chia tay trong nước mắt nghẹn ngào. Tiếng khóc cứ nấc lên. Em không ngờ tình yêu em dành trong một tuần cứ ngỡ dài mà không ngắn lắm. Ngắn, để rồi khi chia xa em thấy mình mới bé nhỏ dường nào.


Khi mới đặt chân đến mảnh đất em kiếm tìm tình yêu thì như muốn khóc. Có lẽ một chặng đường dài đi, em mệt. Lúc đến em thèm có một cái giường để nằm thôi. Còn tất cả em không để ý đến. Một khung cảnh buồn tẻ, hiu hắt. Trong lòng em lại chùng xuống, chân tay chẳng đá đụng gì đến mọi thứ.


Khi mọi việc thu xếp đã ổn, làm việc với những người quản lý, giám đốc trung tâm em thấy nhẹ người. Được thu xếp cho cả nhóm ở một cái phòng nhỏ. Ôi cái gường, thèm lắm muốn đặt mình xuống nhưng không. Mùi ẩm mốc lâu ngày, mùi bụi bẩn làm em nhoà người đi. Kệ, cho những ai dọn dẹp, em mệt. Ngồi co ro một góc ở gần các phòng các em nhỏ. Chúng ríu rít đến bắt chuyện, đến hỏi han đủ thứ. Em phải là người khơi gợi câu chuyện trước mà không ngờ chúng nó lại kéo em đến với những câu chuyện không đầu không cuối trước.


Ảnh-0001_2.JPG


Nơi em đến để kiếm tìm tình yêu


Công việc đầu tiên là làm quen dần với cuộc sống nơi đây, kiếm cái gì bỏ bụng đã. Bữa ăn đầu tiên ở mảnh đất em đặt chân đến, đó là ăn một tô bún. Than ôi! miếng đầu tiên vào miệng đã nhăn mặt rồi. Mặn quá, tưởng quán này hôm nay nêm nhầm. Còn nữa, món thiên nhiên ban phát cho nơi này đó là ruồi. Em thấy ngợp mắt, đâu đâu cũng ruồi đen hết. Dần dần em mới biết ở đây nấu ăn toàn là thịt muối chứ không có thịt tươi. Cái gì cũng mặn hết chứ không riêng gì quán ăn ngày đầu em ăn.


Những ngày sau đó là em phải chọn cho mình một thân chủ để làm việc. Theo ngẫu nhiên, nếu mình thấy em nào đó quấn lấy mình nhiều thì chọn người đó. Sau bao nhiêu em nhỏ, nói dăm câu chuyện thì em chọn. Không ngờ có hoàn cảnh đặc biệt, đến lúc càng tiếp xúc em càng hiểu nhiều vấn đề hơn. Và ở dần em bị bạn bè chọc là "trẻ mồ côi người yêu" suốt...


 


IMG3748A.JPG


 


Chân dung trẻ mồ côi người yêu...


 


Tình yêu của em là một em gái nhỏ, năm nay 8 tuổi. Vào trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi huyện Đại Lộc được 3 năm. Em vào không chỉ có riêng em mà cả ba chị em. Chị năm nay học lớp 4, em trai nhỏ năm nay học lớp một và em (tình yêu của tôi) năm nay học lớp hai.  Em không phải mồ côi, còn cha còn mẹ nhưng vẫn sống trong cảnh thiếu sự yêu thương, chăm sóc của bố mẹ. Mẹ em bị bệnh nặng, sống chết lúc nào không hay, cầm cự được ngày nào hay ngày nấy. Hoàn cảnh khổ cực không được chữa trị mà phải bỏ quê đi làm xa ở tận Phan Thiết, làm nghề rửa chén cho họ để kiếm tiền thuốc than. Đã thế còn dẫn theo đứa con gái lớn, năm nay học lớp 9 mà phải nghỉ học đi làm phụ giúp mẹ. Còn bố thì bỏ mặc mấy mẹ con từ lâu đến giờ. Bố nghiện cờ bạc, đã thế còn trai gái đủ điều. Đã vậy, trước khi em vào trung tâm thì đã sắp được bên nội, cũng như bố nó đồng ý đem bốn đứa em ra cho những nhà hàng xóm về giữ bò. Hai bên nội, ngoại cũng nghèo. Bên nội thì không nhận cháu của mình. Khi bố mẹ ra toà ly hôn thì mẹ em ra đi không một cái gì cả. Không nhà cửa, không một mảnh đất, tay trắng cùng với bốn đứa con.


 


Từ nhỏ em lớn lên thiếu tình thương của bố, bị bố đánh đập hành hạ mấy mẹ con. Có những đêm không cho ngủ trong nhà mà đuổi ra ngoài đường dưới cái lạnh của tháng 10 tê buốt. Cơm không no, áo không ấm mà vẫn lê la đến lớp học. Còn mẹ thì đau lên đau xuống, đi làm cả ngày để mong có lon gạo đổ và nồi cho đàn con bốn đứa ở nhà. Không có sự chăm chuốc, chiều chuộng của bố mẹ. Đêm nào em cũng bắt tôi ngủ cùng, và được em nghe kể về chuyện gia đình em. Trong đầu óc non nớt kia, trong tiếng cười ngây thơ kia lại ẩn giấu trong mình một sự oán hờn với cuộc sống rồi. Em kể về những ngày em sống với gia đình bị bố hành hạ mấy mẹ con, những đòn roi em cứ kể say sưa. Kể rồi cười nguôi ngoa, rồi im lìm chìm sâu trong giấc ngủ. Ai có thể ngỡ rằng, mới 8 tuổi mà em lại hiểu hơn nhiều điều ta tưởng. Sự già dặn đã hiện rõ trong những câu nói của em. Đã biết lấy lòng người khác, đã mang trong mình sự hoài nghi với tất cả mọi người, sự ương bướng khó bảo, lỳ lợm dưới những đòn roi.


 


Ảnh-0012.JPG


 


Chân dung tình yêu của em


 


Khi mới đặt chân đến nơi em kiếm tìm cho mình một thân chủ, tìm hiểu vấn đề người đó mắc phải tù đó mình chọn một phương án tiếp cận rồi tìm hướng giải quyết vấn đề. Em thấy những đứa trẻ, những em ở trung tâm mồ côi này lại tươi vui, cười đùa suốt ngày. Nhưng không, khi cùng ăn, cùng ở với chúng. Rồi cùng vui, cùng cười đùa, nói chuyện với tất cả các em thì tôi mới hiểu hết. Tất cả những em ở trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi này đều có một hoàn cảnh đặc biệt, không ai giống ai. Đằng sau những nụ cười kia là một sự che giấu trong mình nỗi đau, muốn kiếm tìm sự bình yên, không muốn khơi dậy cái nỗi đau đã hằn in trong những năm tháng tuổi thơ. Em nào khi vào trung tâm cũng bảo sướng hơn ở nhà nhiều. Ở đây được ăn no, được mặc ấm, được đến lớp học.


 


Có lẽ, khi nhìn chúng nó ăn mặc đẹp hơn bất kỳ một đứa con con nhà khá giỏi nào ở mảnh đất này thì không nghỉ chúng mồ côi cả đâu. Ở mảnh đất nghèo, bão lũ xảy ra triền miên, dân cư còn nghèo nàn.Ta nhìn bề ngoài chúng sung sướng, sống đầy đủ hơn trước khi vào trung tâm. Nhưng nhìn lại thì thấy chúng thiếu thốn tình thương, chúng ta đến với các em bằng sự thương hại, cứ cố vun cho chúng trong những món quà nhằm để xoa dịu sự thiệt thòi của cuộc sống. Chúng thèm lắm một sự yêu thương, muốn ai đó quan tâm. Nhiều em khi hỏi người quen có đến thăm hỏi không? Có em tíu tít kể là có, và có cả cho tiền nữa. Hỏi nhiều không chúng bảo nhiều, được bao nhiêu – 2000đ. Một năm đi thăm mấy lần thì chúng cười là một lần nhưng có chút rồi đi.


 


Có nhiều trường hợp khi nghe kể ta cứ ngỡ chúng ở trong phim chứ ngoài đời với cuộc sống như hiện nay thì làm sao mà có được. Nhưng càng ngỡ ngàng thì đó lại là sự thật. Những nỗi đau em không ngờ đến nhưng đó lại là sự thật đấy. Có em thì mồ côi ngay từ khi lột lòng đã mồ côi mẹ, tiếp đến là mồ côi cha. May mắn có người nhận nuôi, thì cha nuôi lại giết hại mẹ nuôi và đi tù. Có em trong vòng ba tháng lại chứng kiến ba cái chết của người thân trong gia đình, đó là bố, mẹ và chị gái. Còn lại em và hai đứa em nhỏ nữa. Nhưng trung tâm chỉ xét cho một đứa ở trung tâm mồ côi thôi, còn với trường hợp đặc biệt của em làm việc thì có đến ba chị em ở trung tâm. Nhiều lắm những mảnh đời, nhiều lắm những câu chuyện khi nghe kể mà em cứ thấy trong lòng nặng nề….


 


Đêm cuối cùng chia tay, em gái nhỏ. Tình yêu tôi chọn khóc ngất đi, cứ ôm chặt lấy không buông tay. Hết em nhỏ này, thì đến em khác cứ ôm chặt như sợ em đi ngay trong đêm đó. Ai cũng khóc, đêm văn nghệ chia tay trong đêm mưa tầm tã, mưa không ngớt. Và những giọt nước mắt lăn dài trên má, tình yêu của em khóc đến mức dỗ sao cũng không chịu nín cả. Lúc ra đi tôi chỉ kịp mua cho em hộp sữa, dúi vào tay em vài đồng và một cái kẹp tóc mà thôi. Khi tôi lên xe về lại trường thì em lại xoè tay xin số điện thoại của tôi và nói, để tối về em mơ đến chị.


 


Về lại trường, về lại mảnh đất Tam Kỳ chào đón em trong mưa tầm tã, và cả không khí trang hoàng cho Giáng Sinh sắp về…

Về nhà năm ly bì với những con sốt. Vì lúc ở trung tâm tôi đã ốm, nằm ly bì nhưng vẫn cố nhảy đi hết mảnh đất Đại Lộc. Về nhà chẳng ai nhận ra, đi có một tuần mà thấy nước da đổi sang màu xanh, người gầy còm...
 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét