Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Trầm_ Chiều tĩnh lặng.


 


Cũng có những lúc bước chân lại vô định. Một mình lang thang trong hội chợ đã rồi chuyển sang siêu thị, đi cũng chẳng mua gì chỉ là nhìn ngắm hay lang thang cho đữ mệt mỏi với những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu của mình. Sự tất bật, ồn ào vẫn diễn ra xung quanh nhưng khi trong lòng nặng nề thì khoảng trống khó cảm nhận được mọi thứ bên cạnh mình đẹp, vui hay buồn nữa. Đi để cảm nhận cuộc sống quanh mình như thế nào mà ta lại bình chân như vại một chỗ. Những dòng suy nghĩ miên mang lại nhường bước cho việc nhìn những dòng người mua sắm tấp nập, từng gia đình đi cạnh nhau cười nói vui vẻ với sự mãn nguyện hiện lên tùng khuôn mặt. Mẹ ngả đầu hỏi ý bố về giá, những đứa trẻ hồn nhiên vô tư cứ cười vui đi chọn cho riêng mình những gì thích nhất. Những món hàng mua đặt trong chiếc xe đẩy tựa như những yêu thương đang được vun vén cùng nhau. Không ngờ có những điều bình dị của cuộc sống đến thế lại làm ta cảm thấy vui lên hơn khi nhìn thấy, những suy nghĩ với nỗi buồn chôn giấu của mình lại được xoá trong giây lát đơn giản đến vậy.


Tết đến xuân về, sự tất bật mua sắm trang hoàng nhà cửa nên dòng người đi mua sắm nhiều hơn, đông hơn mọi ngày. Đáng ra chiều nay là buổi học cuối cùng ở lớp học anh rồi sau đó cả lớp đi liên hoan chia tay cuối năm nhưng cảm thấy chán nên không đi liên hoan, lại trốn ở góc gian hàng sách trong siêu thị. Mấy hôm nay học, rồi tham gia chương trình ngoại khoá của khoa, giao lưu cũng nhiều nên toàn đi về khuya, cũng hát hò nhảy múa nên thấy nhàm. Tham gia vui thì cũng được nhưng mỗi lần xong cuộc vui lại cảm thấy tiếc, với số tiền vui vẻ trong giây lát kia có khi là một ngày lao động mệt nhọc của ba má, nghĩ đến thấy xót, hối hận với chính bản thân. Với ai đó số tiền đó chẳng ăn nhằm gì nhưng với bản thân tôi đã là quá lớn, cuộc sống lao động nhọc nhằn vẫn hằn trên vai, bao lo toan tất bật cứ dồn đến nhiều hơn trong những ngày cận kề Tết như thế này.


Những suy nghĩ cứ đè nặng. Lũ bạn trong lớp đã rục rịch chuẩn bị mọi thứ để về quê ăn Tết, rồi bàn kháo nhau sẽ mua gì, chơi gì, làm gì. Lúc sáng thằng bạn ngồi bên cạnh hỏi, có kế hoạch chi chưa? Cười với nó rồi nói, còn ông thì răng rồi, nghỉ tết là tui đi làm luôn. Nó còn hỏi vặn lại, không bán hoa hay cỏ gì sao? Không, thấy bán mua cũng không ra chi nên ngán rồi. Cũng chẳng để tâm gì đến cả, cũng xin được nơi đi thực tập sau khi ăn tết xong nên thế là đủ rồi, còn gì đó thì kệ. Tất cả vẫn còn phía trước mà...


Phố trong chiều như thường nhật vẫn dòng xe ồn ào, hối hả, tất bật. Những vòng xe cứ lăn đều, nối đuôi nhau trong từng bước chân vội vã lướt qua. Có lẽ trong khoảnh khắc như thế này ta lại thấy lòng mong manh, chính bản thân yếu đuối được chôn giấu quá kỹ lại được dịp mềm nhũn ra khi có gì đó gợi mở đến thì phải. Trong chiều tĩnh vắng với một mình thì cảm nhận nỗi buồn trở nên miên man, nặng nề hơn trong giấy phát ngưng đọng của một ngày. Nó không phải là sự vắng vẻ, sâu thẳm trong đêm vắng mà là cái buồn của sự trống vắng, xốn xang có lúc nhẹ nhàng từ từ trôi qua để cảm thấy lòng chênh vênh trong giây phút đó.


Đôi lúc tự hỏi nhiều hơn, phải chăng buổi sáng gợi lên niềm hy vọng, trưa trong sự hoài nghi và chiều là sự tĩnh lặng của lòng với nỗi buồn sâu kín nhất? Nhìn những mầm xanh của lá bàng trong sắc trời với cơn gió nhẹ của xuân lướt qua càng thấy sự trở lại của một đời lá, úa tàn để thay thế màu xanh tươi hy vọng. Cuộc sống vẫn ẩn hiện những gì sâu nhất, trong buồn sẽ lé lên niềm tin nếu lòng vững tiến. Chiếc lá vàng lại vội vàng trút xuống còn sót lại, rơi nhẹ bâng trong thinh không. Ta lắng nghe lòng trong chiều với hồn đang miên man. Chiều tĩnh lặng trong chốn xa xôi của lòng....


Thôi, xuân đang về vẫy gọi cuộc sống, sự tươi mới đang bừng lên trong cuộc sống gấp gáp thì ta cũng vui cùng với dòng người để lắng nghe mùa đang về. Đời còn dài với những khát khao và cả những mầm hoa hạnh phúc chờ ở phía trước, cứ nặng lòng trãi ra trong suy nghĩ thì ta lại làm mình lẩn quẩn trong nỗi buồn không tên nhiều hơn. Bao điều phía trước đang vẫy gọi, chờ đợi để khám phá nữa mà. Tất cả sẽ được mang theo những cơn gió nhẹ của mùa xuân vào hư không. Trả lại cho tôi, trả lại lòng tôi nào... Ánh sáng ngày mới sẽ bừng tĩnh sau buổi chiều thay thế đêm tĩnh lặng, sau thẳm...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét