Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Đời gọi em biết bao lần.


 


Đi về đâu đây hỡi tôi. Đặt bút viết nên con đường mình sẽ đi, vạch một lối cho chính bản thân mà khó thật. Bao nhiêu dấu chấm hỏi được đặt ra lúc này. Cũng như đang đi trên đường bỗng gặp một cơn mưa rào, như ngập ngừng dừng lại hay đi tiếp. Lao vút trong mưa, từng giọt nước vô tình hắt vào mặt tái buốt hay dừng lại tìm một nơi trú mưa. Đang tự hỏi bản thân lúc đó, chấp nhận ướt át trong cơn mưa, những vũng lầy nước, bụi bẩn mặc kệ cứ lao đi đó như một sự dám chấp nhận để hiểu bản thân mình hơn. Ngại ngần trong cơn mưa để rồi tìm nơi khô ráo đôi khi lại là sự nhút nhát không dám đón nhận, nhìn thẳng vào thực tế cuộc sống! Khúc ca mưa là lúc con người cảm thấy khó hiểu nhất, mang đến bao cảm xúc đan xen. Mưa cùng với tự khúc của mưa, còn người trong những suy nghĩ.


Có lẽ tôi đã o ép bản thân, khắt khe để rồi nhận sự thất vọng dễ cảm thấy chán chường và vứt bỏ. Hy vọng nhưng đừng kỳ vọng, có những điều biết trước kết quả rồi thì cũng không tắt hy vọng, bình minh luôn vẫy gọi ở cuối con đường. Có đúng như thế không? Tự soi chiếu lại mình, tự chia sẻ, trấn an.


Lối nào mình sẽ đi, liệu sẽ ra sao ngày mai. Bao câu hỏi được đặt ra, cảm thấy mờ mịt chưa hình dung. Một lớp sương mờ vẫn còn giăng trên lối đi. Màu đen của đêm vẫn còn, cả sự cô đơn và lẻ loi đang đi bên cạnh. Sao lại thấy nhỏ bé và cô đơn vô cùng với niềm tin mà cảm thấy xa xôi đến thế này cơ chứ? Hoang mang đến sự hãi.


Ước mơ ta vẫn còn đây chưa chạm ngõ được. Bản thân mới đi được một phần con đường mà thôi, chặng dài đang ở phía trước. Loang lỗ những cơn nắng mỏi mòn trông ngóng, hình dung ra mọi thứ mà tiếp tục con đường về phía trước.


Ru lòng tôi nhé. Đời gọi tên em biết bao lần    



Đi về đâu khi ánh nắng đã nhạt nhòa, cuối con đường kia liệu chỉ có bàn chân của chính vọng lại với sự vá víu mong manh? Một giấc chiêm bao, mộng mị lại ao ước ngay lúc này, giấc mơ luôn thể hiện những ước uốn của con người. Mơ nhiều lắm, những giấc mơ đẹp, ao ước giấc mơ kia sẽ là thực nhưng tỉnh giấc mơ vẫn chỉ là mơ mà thôi. Chút chiêm bao kia để tưới lên hồn đang khô khốc, cứ như một kẻ du mục trên cánh đồng hoang vu, ta sẽ mãi lang thang chăng? Đôi chân này có mệt. Còn bao nhiêu nơi cần đi qua, cần đến nữa nên sẽ vững bước, không được dùng lại. Uh thôi, ru lòng an lành bằng một câu “Rồi tôi sẽ bình yên”. Tự lau khô mình dòng muộn phiền, đục ngầu, lắng nghe đời gọi. "Đời gọi em biết bao lần". Tôi có nghe không? Năm ngón tay xòe đón lấy những yên khúc thênh thang. Hãy để gió mang bao sự hoài nghi, bao dấu chấm hỏi đến những miền đất khác, đi đến nơi mà chưa bao giờ thấy. Hãy chôn tất cả những âu lo lúc này trên một cánh đồng bất tận. "Đời gọi em biết bao lần". Em có nghe mình sẽ đi như thế nào chứ?


Phía trước là một bầu trời đầy nắng, bao điều sẽ được chạm ngõ, ở đó sẽ có nụ cười và nước mắt. "Đời nhẹ nâng bước chân em. Đời gọi em về giữa thênh thang". 


Em sẽ ra sao ngày mai….?


Vững vàng nhé “TÔI ƠI”. Phía trước con đường đầy chông gai, không thấy lối nhưng vẫn phải đi. Cố lên “TÔI”…


 



 


***

dcc-1.jpg những bông hoa vàng bỏ lại! picture by panhu_1412


--- Trịnh Công Sơn ---

Đi về đâu hỡi em?
Khi trong lòng không chút nắng
Giấc mơ đời xa vắng
Bước chân không chờ ai đón
Một đời em mãi lang thang
Lòng lạnh băng giữa đau thương

Em về đâu hỡi em
Hãy lau khô dòng nước mắt
Đời gọi em biết bao lần
Đời gọi em về giữa yêu thương
Để trả em ngày tháng êm đềm
Trả lại nắng trong tim
Trả lại thoáng hương thơm

Em về đâu hỡi em
Có nghe tình yêu lên tiếng
Hãy chôn vào quên lãng
Nỗi đau hay niềm cay đắng
Đời nhẹ nâng bước chân em
Về lại trong phố thênh thang
Bao buồn xưa sẽ quên
Hãy yêu khi đời mang đến
Một cành hoa giữa tâm hồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét