Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Xe đạp ơi....


 


Xe đạp với tôi như một người bạn trung thành, im lặng lắng nghe mọi nỗi niềm. Có lẽ tài sản lớn nhất mà tớ được từng sở hữu cho đến bây giờ có lẽ chỉ là cái xe đạp, xe đạp với mọi người có thể khác nhưng với tớ lại có gì đó thật đặc biệt. Đó là một người bạn ròng rã với tôi hơn 10 năm. Lần đầu tiên tôi tập đi xe đạp đó là năm lớp 1. Hè năm tôi sắp lên lớp một thấy anh chị lớn trong xóm khoe với nhau hôm nay đã đạp tròn rồi nè. Nhìn ức lắm nhưng người tôi bé quá không chống chân tới khi ngồi trên xe. Hằng ngày cứ tập tành dắt cho quen tay, đi đâu cũng dắt hết, ai nhìn cũng cười nhưng kệ. Chiếc xe đầu tiên tôi tập đi là xe đầm đi buôn của má, màu tím đậm. Hồi đó, xe đạp là một tài sản quý giá, có thể sánh ngang với xe máy bây giờ. Dần dà dắt mãi cũng chán mới ngồi lên nhấp nhấp bàn đạp thì lại lộn nhào xuống vì vướng. Cứ ngồi lên dàn xe đạp nhấp nháp cũng quen rồi dần dần đạp tròn đều. Ngày nào tập đi xe đạp cũng té trầy hết tay chân, nhớ nhất là lúc liều ngồi thử lên cái yên xe, vì nó cao mà tôi lại bé lên vừa nhón tới đã mất tay lái té ngay vào bụi gai. Năm giữa bụi gai, đau nhưng vẫn toét cái miệng cười vì đã nhón tới cái yên rồi. Từ đó tôi lại biết xe đạp, đi sớm hơn những đứa cùng tuổi trong xóm.


Năm lớp 2 đã biết đạp xe đi chợ, đi mua dầu chạy máy (thời đó nhà có máy xay lúa), nên những lúc nào không có má ở nhà lại phải đạp xe đi mua dầu. Còn đi chợ thì khỏi nói, không biết trả giá cá, rau ra sao, đi mua đứng đằng sau các cô, chú thấy trả giá như thế nào thì mua thế ấy. Giờ nó là kĩ niệm đầy ắp nhất.


Những năm học cấp 1 không có xe đạp đi học, phải lội bộ đến trường. Mãi đến năm lớp 8, khi đứa em trai học cùng trường nhưng khá xa nhà. Lúc đó mới được quyền đi xe đạp đi học. Mới đó đã hơn 10 rồi, một người bạn đồng hành trên các chặng đường tôi đi. Đến năm lớp 10 tôi mới được ba mua cho chiếc xe đạp riêng, hai chị em không còn phải đi chung nữa. Đó là chiếc xe đạp cũ, đã lỗi thời nhưng với tôi đó là chiếc xe mới. Nó cũng là bạn đồng hành trong 3 năm đi học sư phạm của một chị nào đó nhưng khi ra trường không còn dùng nữa mới bán rẻ lại. Mua về nó chỉ được sửa lại tí chút, không sơn mới, gắn bó tiếp với tôi ba năm đi học THPT. Rồi khi là sinh viên, cho đến giờ xe đạp vẫn luôn cùng mình đi học, đi chơi, đi tất cả mọi nơi mà mình muốn, học được nửa năm khi là sinh viên năm đầu thì người quen ở Đà Nẵng cho chiếc xe đạp Nhật, không mới nhưng đi tốt hơn những chiếc trước. Từ đó tôi có bạn mới, vẫn giữ bạn cũ ở nhà để thay thế nhau đi học. Mãi đến đợt tình nguyện hè vừa rồi thì bị mất trộm, không có xe đi học cô Hai cho mượn tạm chiếc xe kỉ niệm đi đỡ cho đến bây giờ.


Với tôi đó như một người bạn lặng lẽ bên cạnh, bao vui buồn đều được lắng nghe. Chiếc xe hiện giờ tôi đi là chiếc xe kĩ niệm, nó cũng chứng kiến bao buồn, vui, hờn tủi của gia đình Cô. Khi Dượng đi bộ đội về, gom góp, vay mượn khắp nơi mua chiếc xe đạp ấy để có phương tiện đi lại, rồi cưới Cô tôi. Mãi đến nay đã gần 30 năm, bao nẻo đường từ Quảng Nam đi Quảng Ngãi, từ Tam Kỳ ra Đại Lộc, Điện Bàn chiếc xe đã có bao dấu ấn rồi, những bánh xe nó lăn đều, đi qua giờ nhìn lại đã một quá khứ xa vời.


Cuộc sống từ túng thiếu, nghèo khó bao năm tháng đều hằn in lên chiếc xe. Cuộc sống đến bây giờ đã khấm khá hơn nhiều, trong nhà Cô đã có ô tô, xe máy thì 2, 3 chiếc đắt tiền nhưng chiếc xe đạp vẫn được gìn giữ không bán hay bỏ mặc. Dượng mất cũng được 4 năm, nên khi nhìn xe đạp Cô tôi hiểu rằng Dượng vẫn còn ở bên cạnh mình. Khi mất chiếc xe đạp duy nhất để đến trường, cô tôi cho mượn tạm để đi học. Mấy đứa bạn cùng lớp mỗi lần thấy tôi đạp chiếc xe cũ kỹ này lại cười chọc miết, nhưng làm sao hiểu được nó có ý nghĩa như thế nào với một con người chứ.


Xe hôm nay hỏng, hư quá nhiều không còn đi được mới đem đi sửa. Mỗi lần tôi dắt xe đến sửa là chú sửa xe lắt đầu, vì hư hỏng quá nhiều cần thay nhiều thứ nhưng tiền không đủ để mua phụ tùng nên chú sửa xe phải tận dụng đồ của người khác thay còn dùng, thay thế qua con ngựa sắt của tôi. Tôi tệ bạc với người bạn này quá, chỉ vài thứ mà đã gần 100k nên để sửa hết thì không đủ khả năng. Giờ đạp vòng xe thấy nhẹ nhàng hơn thường ngày thì vui, nhưng thấy bạn vẫn lặng lẽ bên mình, dù đã kiệt sức nhưng vẫn cố.


Nhiều lúc tôi đạp xe trên đường giữa bao vòng xe lăn nhanh, tiếng động cơ bình bịch lấn át mọi thứ cũng có cảm giác mình bị lạc lõng. Nhưng khi đi xe đạp lại cho ta cái cảm nhận chậm rãi những điều bình thường của cuộc sống đang diễn ra. Nhìn rõ cuộc sống quanh mình với những guồng quay tất bật chưa thấy rõ. Nhẹ nhàng nhưng cũng có lúc lại nặng nề khi đang vội làm gì đó, nhưng xe đạp vẫn song hành dù tôi có cáu giận, gắt gỏng, buồn, vui vẫn bên cạnh không than phiền. Tôi cứ cho nó dạo phố lòng vòng khi cảm thấy buồn, không hài lòng vì điều gì đó. Giờ có lẽ cuộc sống người ta quên lãng xe đạp, chê nó lỗi thời nhưng với tôi nó vẫn có một giá trị bền vững. Nếu mai này có phương tiện thay thế tôi vẫn xem nó là bạn tốt.


Hôm nay nó đã được sửa sang lại một số phần quá mòn, không tiếp tục đi được. Hy vọng ngày mai đạp xe đến lớp không trễ giờ như mấy hôm trước. Lại dắt xe đạp, người bạn tốt bên cạnh trên các nẻo đường.


Quay đều, quay đều, quay đều, những vòng xe...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét