Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Tháng 3. Hoa thầu đâu

 

22.JPG


Sắp đến tháng 3 rồi, chợt giật mình nhìn lên mấy cây thầu đâu đã bắt đầu cánh hoa li ti. Nhanh quá đỗi, mới nhìn những lá non mơn trên cành lây dậy chào mùa xuân sang thì nay đã là lớp áo màu xanh mơn mởn. Sự sống cứ bất diệt và lặng lẽ, còn con người vẫn phải lướt dáng nhau trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền với hai chữ “mưu sinh”. Mình thì nhìn cây thầu đâu hôm nào còn nói: Sao hoa chưa trổ vậy? Giờ nhìn lên đã là những chùm hoa li ti trên tán cây, cánh hoa rụng cả một lối đi. Nhanh thật…


Vào mùa đông cây trút lá chỉ còn lạ cái thân cây trơ trụi như đã chết. Nhưng mùa xuân về, chút nắng ấm ban phát thì sức sống của mọi cây cỏ đều được hồi sinh, nơi những chiếc lá lìa cành trong đông lại được hé lộ ra một dòng nhựa mới, một sức sống được trỗi dậy. Sau Tết những cây thầu đâu mới trổ hoa khi xuân già, sắp chín, loại hoa chỉ trổ trong lặng lẽ không được nhắc nhiều trong thơ ca hay loài hoa nhắc đến mùa xuân.


Rặng thầu đâu tím trắng tỏa hương dìu dịu ở một góc. Hoa từng chùm, cánh nhỏ li ti mỏng manh với mà tím nhạt. Nhụy vàng bé xíu điểm giữa. Từng chùm hoa mềm mại, tím nhẹ giữa tán cây màu xanh non của sức sống được hồi sinh sau một giấc ngủ đông dài lê thê. Thầu đâu nghe như môt nỗi niềm, một tiếng thở dài buông ra khi cuộc sống bừng tỉnh giữa mùa xuân, hay chăng đó là nỗi lòng phải mang cả một kiếp? Bao nhiêu tên gọi khác nhau như hoa xoan, sầu đông, sầu đâu hay thầu đâu thì đều cho tôi một dấu hỏi với tên gọi gợi buồn. Màu hoa phơn phớt tím cũng làm cho ta bâng khuâng nhìn hoa, nhìn cây chất chứa với bao nỗi niềm quá lớn…?


Những hoa hé nở, rồi kết từng chùm đến một độ chín trong thời gian ngắn ngủi rồi chắt chiu, ươm giữ thành những trái thầu đâu xanh non, nắng vàng sưởi lên màu xanh kia thành màu vàng khô héo. Cơn gió lay cây, mang trái thầu đâu tán đi trong từng cơn gió đến với mảnh đất mới, cuộc sống mới rồi bắt đầu một cuộc sống của một đời cây. Những trái già chín kia gặp đất lại nảy mầm, bám sâu vào lòng đất cùng sự tiềm ẩn một sức sống dẻo dai, bền bỉ. Cứ mỗi xuân qua, xuân đến xuân về, qua từng vùng đất khác nhau thì vẫn là cây Thầu đâu trổ hoa trắng phớt tím lên từng cánh hoa mỏng manh.


HoaXoan.jpg
 


Hương hoa thầu đâu không nồng nàn quyến rủ, mãnh liệt chỉ thoang thoảng nhưng quen thuộc lắm, gần gũi và quen thân. Không ngào ngạt chỉ thoáng đến thoáng đi trong làn gió đủ cho ta cảm thấy yêu hơn loài hoa mỏng manh mang chút sầu buồn. Cái nắng tháng 3 trong màu hoa tim tím, biên biếc của mùa xuân làm sao quên được với những ai từng sống và được nhìn thấy hoa cơ chứ. Với tên gọi gì đi nữa thì ở đâu hoa cũng chỉ một màu, một hương, giữ nguyên sức sống mãnh liệt và luôn khắc khoải một nỗi niềm trong im lặng của màu hoa mỏng manh nhưng không yếu mềm. Lặng im trong mùa đông, trút lá chìm mình trong giấc ngủ dài cùng với lạnh giá và đơm đầy hoa trong mùa xuân.


Những cánh hoa tim tím lặng lẽ rơi một góc trong một chiều tím muộn...


 


 


 

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

Mùa hoa cải.


Cơn gió bấc cứ nhẹ nhàng len vào từng ngách nhỏ, cái lạnh không buốt giá chỉ se se nhưng đủ để làm người ta rụt rè hơn. Không như mọi năm trong cái nắng vàng ấm áp, cơn gió xuân tươi mới để hoa cải vàng khoe mình, năm nay thì hoa cải được chào đón trong cái lạnh của những cơn gió bấc cuối mùa. Khoảng trời mênh mông trong vàng, trắng của hoa cải, chút điểm nhấn trong bức tranh làng quê đơn sơ, mộc mạc của ngày nào. Gió đưa hương hoa cải với cái nồng nồng cay cay hen hen, cái mùi hương quen thuộc đặc trưng chỉ có ở hoa cải, mùi hương của sự ngập ngừng khó diễn tả.


 


Mùa hoa cải chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy lung linh trong bức tranh quê. Cải không phải là loài hoa kiêu sa, đẹp lộng lẫy, chỉ là loài hoa mộc mạc, quê mùa. Cải ngồng ra hoa khi con người lãng quên không chăm sóc để rồi lại tự vươn mình với màu vàng trong niềm hy vọng. Cải một loại rau quen thuộc khi không còn dùng được nữa, bỏ mặc giữa cánh đồng với nắng, gió, sương sa nhưng vẫn đầy tin yêu, để rồi cái thân mình bé nhỏ kia lại ánh lên màu vàng của hoang dại. Loại cây rất bình dị nhưng lại khắc sâu trong những tâm hồn khi sống ở vùng quê, cứ mỗi độ Xuân về lại chút gì đó bâng khuâng về màu vàng của hoa cải, chút lắng lòng để rồi nhìn lại.


 


Những cơn gió bấc cứ rít rào cũng không thể nào ngăn nổi cái màu vàng rực rỡ, cái lạnh không đủ sức làm cho màu vàng ấy bớt hy vọng cũng như tin yêu. Vẫn thầm lặng trên khắp các nẻo đường, cánh đồng quê, một vẻ đẹp dịu dàng không kiêu sa. Hoa cải mang trong mình một sự gần gũi của đồng quê, hoa nghiêng mình trong nắng, toả màu vàng rực rỡ, ngập tràn các lối đi, hoa mang mình một sức sống rất tự nhiên.


 



 


Hoa cải đâu chỉ có màu vàng, còn màu trắng, màu tim tím nữa, nhưng có lẽ màu vàng lại ánh lên nhiều điều khao khát ở cuộc sống của một loài cây mỏng manh hơn chăng? Cải chắng hề nghĩ mình khoe sắc, khoe hương gì đâu, hoa gầy guộc, mong manh, chỉ có bốn cánh mỏng manh nhưng lại thầm lặng chắt chiu bao nỗi niềm của con người. Nếu ta yêu màu vàng rộ của hoa cải sẽ hiểu rằng: Hoa khẽ mỉm cười khi ta cảm thấy tươi vui, hoa lặng lẽ bên ta khi lòng đầy tâm trạng, lặng lẽ đứng bên ta khi đang muốn thả hồn dòng suy nghĩ miên man.


 


Giờ nhìn quanh khắp các cánh đồng hình ảnh hoa cải vàng đã không còn như lúc xưa. Cuộc sống giờ đã dổi khác, con người đã chuyển sang cây trồng mới có giá trị kinh tế hơn thay thế màu vàng óng của hoa cải. Dọc các triền sông giờ là màu xanh mướt của các thửa bắp. Màu vàng ngày xưa đã dẫn thưa theo mỗi năm, màu xanh mới đang được chăm tưới mà thôi. Nét thân thuộc của quê đang dần thay đổi theo năm tháng, thiếu vắng nhiều hơn và dần thay vào đó là hoài niệm, kí ức và nỗi nhớ gợi lại mà thôi. Mùa hoa cải, mùa của những nhịp bước nối đầy yêu thương.


 


Mùa hoa cải lại về, viết cho chút bâng khuâng, nao lòng và miên man theo từng cơn gió bấc...


 

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Lan man Tết.


Chợ Tam Kỳ ngày cuối năm trong sự tất bật, ồn ào...


Cơn gió xuân đang nhẹ nhàng lướt qua như đem đến sắc áo mới cho vạn vật. Xuân đang về với màu vàng ấm của nắng, màu xanh mát của cỏ cây làm yên ả bầu trời trong vẻo màu xanh trong. Lòng người cũng nô nức theo với bao buồn vui, niềm hy vọng. Bao lo toan của một năm, guồng quay cơm áo gạo tiền để rồi những ngày cận kề với Tết lại tất bật, bận rộn với những công việc không tên. Đâu đó vẫn bắt gặp những ánh mắt mong ngóng của những người thân xa quê sẽ về đoàn tụ, sum vầy trong nay mai. Những cánh hoa mai vàng cũng rực rỡ khoe mình trong cái nắng ấm áp của mùa xuân, từng chồi non đã được khoác lên cây tấm áo mới.


 



Người bán nhang, trầm ở góc chợ.


Dòng người hối hả, bận rộn với từng bước chân để đi chợ Tết, bức tranh muôn màu của chợ được tô điểm nhiều hơn qua với những màu sắc rực rỡ. Trên khắp các nẻo đường với dòng chữ mừng xuân được treo khắp nơi, những bài hát rộn ràng “xuân ơi xuân đã về...”, lại làm lòng người nô nức hơn. Cảnh dọn dẹp, trang trí nhà cửa đón Tết càng làm tăng thêm phần rôm rả không khíTết. Những chậu hoa, cây cảnh được bày biện cẩn thận theo từng vị trí thích hợp trong nhà. Những lư hương bằng đồng đã phủ lớp bụi mờ nay được đánh bóng để bày biện lên bàn thờ tổ tiên tăng thêm nét trang trọng. Mùi nhang, trầm lẫn khuất trong khói bụi thường nhật len vào tâm hồn làm ta càng như háo hức theo.


 


Nhìn em thơ khoe với nhau - sắp đến Tết rồi, được nghỉ học 2 tuần nè, lúc đó ba má tau sẽ cùng với tau chở về nhà Nội, nhà Ngoại chơi. Đứa khác lại nói, Tết chị ta ở xa về, lúc đó tau có nhiều bánh kẹo, cả áo mới nữa. Chúng hồn nhiên khoe với nhau, nói chuyện với nhau Tết sẽ có gì. Lẫn trong đó có tiếng gọi vọng con trẻ về nhà, người mẹ bảo con thử chiếc áo mới, cái quần mới mua về có vừa hay không? Rồi cả sự ồn ào trong việc dọn dẹp nhà cửa. Tất cả đều chuẩn bị cho Tết, những chú bác chạy xe ôm thì bộn bề nhiều hơn, khi chiếc xe khách dừng lại là những bước chân của các chú, bác phải cố chạy thật nhanh với nhau để tranh giành từng người khách. Những đôi bàn chân đen đúa dưới cái nắng quanh năm ở ngoài trời, tiếng tranh giành nhau khi khách vẫn còn ở trên xe, người mặc áo đỏ, áo trắng... là của tau. Tiếng rao bán của gánh hàng rong các cô, chị,... càng vọng to hơn, nhiều hơn để mong bán hàng được nhiều với hy vọng tết sẽ đỡ chật vật hơn.


 


              Bánh tét được bày bán ở chợ Tam Kỳ


 



Món bánh tráng cũng không thể thiếu trong ngày tết của người Quảng Nam


 


Dù cuộc sống có chật vật, khó khăn, nghèo hay sướng thì bao người vẫn luôn cố gắng sắp đủ đầy trong những ngày Tết để cùng hy vọng năm mới nhiều điều tốt đẹp. Sự bộn bề vẫn không thể nào làm tắt đi niềm hy vọng ở ngày mai của con người. Tết còn là khoảng thời gian con người được nghỉ ngơi, nếu như không có những ngày tết thì vẫn phải bon chen với miếng cơm manh áo. Niềm vui được đánh thức mỗi khi tết về, nhưng đằng sau đó là nỗi niềm hiện lên ánh mắt của bao người trăn trở chạy lo cho cái Tết đủ đầy. Dù nghèo hay giàu thì trẻ con đều mong ngóng, chúng còn quá nhỏ nên không nhận ra được nhiều điều. Đối với trẻ em nhà nghèo mong ngóng được những bữa cơm đầy cá, đầy thịt trong mâm, được xúng xính chiếc áo mới để đi khoe với bạn bè, hàng xóm hay đó là những cây kẹo ngọt lịm. Chúng ao ước Tết vì điều đó có lẽ?, vì trẻ con cảm nhận nhiều niềm vui kì lạ từ Tết mới có. Thương lắm những trẻ em nghèo mong ước có bộ áo quần mới trong ngày Tết, những em bé ước mơ có một mái ấm gia đình như bao bạn bè cùng trang lứa khác, và những bệnh nhân phải đón giao thừa và năm mới ở bệnh viện,...


 


Sáng nay, lại nhận được thư của các em nhỏ ở Trung tâm NDCS trẻ em mồ côi huyện ĐL. Là lá thư thứ 3 kể từ ngày tôi ở Trung tâm một tuần vào tháng 12/2009. Cầm thư đọc mà cổ họng cứ nghẹn ứ lại, lời chúc các em dành cho tôi và cả gia đình đều là tốt đẹp, còn bản thân các em ước mong điều gì, đó là một mái ấm gia đình. Không biết lúc các em viết thư cho tôi đã có áo mới hay chưa?Ở trung tâm các em có được sưởi ấm cùng đón một năm mới sang hay không? Thiếu hụt về tình cảm vẫn hiện hữu, thêm một tuổi thì càng nhận thức được nhiều điều, cảm giác cô đơn giữa dòng đời thấy rõ ràng hơn, dù hôm nay ta có đem đến các em quà để chia sẻ. Vẫn nghe các em cười khi gọi điện hỏi thăm nhưng lần trong đó vẫn có sự khát khao. Nhớ và thương các em nhiều hơn.


 


Ở đâu đó trong cuộc sống này vẫn có nhiều ước mơ nhỏ bé lắm, giản đơn lắm nhưng sao xa vời với họ đến thế. Bao nhiêu điều, bao nhiêu cuộc đời để cùng làm nên bức tranh cuộc sống nhiều màu sắc khác nhau. Những ngày giáp Tết thì dường như tất cả đều hối hả, chạy đua với thời gian. Cái cảm giác nao nao xen chút nuối  kéo thời gian trở lại, cái khoảnh khắc cuối cùng của năm mới làm cho ta có nhiều điều khó hiểu. Nhìn lại bản thân sau một năm bon chen xô bồ với cuộc sống, nhìn lại được mất của một năm, thời gian vẫn cứ bình lặng trôi theo nhưng tuổi người vẫn hằn in rõ trên từng khuôn mặt. Trong những giây phút ồn ào lại tự lắng đọng một chút gì đó trong tận sâu thẳm tâm hồn. Xuân đến Tết về cho bao người trong niềm hạnh phúc sum vầy. Có những điều ước rất bình dị, đơn giản nhưng vẫn xa vời và quá lớn lao, cuộc sống đôi khi dễ với người này, khó với người kia. Những người lao động vẫn phải thu mình tất bật lo một cái Tết đủ đầy, những con người nghèo khó ở mọi miền quê vẫn không dám ao ước là cơm ngon áo đẹp, chỉ mong con thơ có áo mới, được những bữa cơm no là đủ. Năm mới về cùng nhau hy vọng“Năm mới nhiều ước vọng chờ mong-May nhiều rủi ít ngóng trông”. Và bao Gia đình luôn hạnh phúc sum vầy Trên bước đường danh lợi rồng mây”.


 


Cuộc sống với dòng chảy cứ lặng lẽ trôi... Khắp nơi xuân đang về, tưng bừng, háo hức. Cũng ước về năm mới an lành và hạnh phúc.Tất cả đều ở phía trước...Cùng hy vọng ở năm mới mọi người sẽ yên vui.