Sắp đến tháng 3 rồi, chợt giật mình nhìn lên mấy cây thầu đâu đã bắt đầu cánh hoa li ti. Nhanh quá đỗi, mới nhìn những lá non mơn trên cành lây dậy chào mùa xuân sang thì nay đã là lớp áo màu xanh mơn mởn. Sự sống cứ bất diệt và lặng lẽ, còn con người vẫn phải lướt dáng nhau trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền với hai chữ “mưu sinh”. Mình thì nhìn cây thầu đâu hôm nào còn nói: Sao hoa chưa trổ vậy? Giờ nhìn lên đã là những chùm hoa li ti trên tán cây, cánh hoa rụng cả một lối đi. Nhanh thật…
Vào mùa đông cây trút lá chỉ còn lạ cái thân cây trơ trụi như đã chết. Nhưng mùa xuân về, chút nắng ấm ban phát thì sức sống của mọi cây cỏ đều được hồi sinh, nơi những chiếc lá lìa cành trong đông lại được hé lộ ra một dòng nhựa mới, một sức sống được trỗi dậy. Sau Tết những cây thầu đâu mới trổ hoa khi xuân già, sắp chín, loại hoa chỉ trổ trong lặng lẽ không được nhắc nhiều trong thơ ca hay loài hoa nhắc đến mùa xuân.
Rặng thầu đâu tím trắng tỏa hương dìu dịu ở một góc. Hoa từng chùm, cánh nhỏ li ti mỏng manh với mà tím nhạt. Nhụy vàng bé xíu điểm giữa. Từng chùm hoa mềm mại, tím nhẹ giữa tán cây màu xanh non của sức sống được hồi sinh sau một giấc ngủ đông dài lê thê. Thầu đâu nghe như môt nỗi niềm, một tiếng thở dài buông ra khi cuộc sống bừng tỉnh giữa mùa xuân, hay chăng đó là nỗi lòng phải mang cả một kiếp? Bao nhiêu tên gọi khác nhau như hoa xoan, sầu đông, sầu đâu hay thầu đâu thì đều cho tôi một dấu hỏi với tên gọi gợi buồn. Màu hoa phơn phớt tím cũng làm cho ta bâng khuâng nhìn hoa, nhìn cây chất chứa với bao nỗi niềm quá lớn…?
Những hoa hé nở, rồi kết từng chùm đến một độ chín trong thời gian ngắn ngủi rồi chắt chiu, ươm giữ thành những trái thầu đâu xanh non, nắng vàng sưởi lên màu xanh kia thành màu vàng khô héo. Cơn gió lay cây, mang trái thầu đâu tán đi trong từng cơn gió đến với mảnh đất mới, cuộc sống mới rồi bắt đầu một cuộc sống của một đời cây. Những trái già chín kia gặp đất lại nảy mầm, bám sâu vào lòng đất cùng sự tiềm ẩn một sức sống dẻo dai, bền bỉ. Cứ mỗi xuân qua, xuân đến xuân về, qua từng vùng đất khác nhau thì vẫn là cây Thầu đâu trổ hoa trắng phớt tím lên từng cánh hoa mỏng manh.
Hương hoa thầu đâu không nồng nàn quyến rủ, mãnh liệt chỉ thoang thoảng nhưng quen thuộc lắm, gần gũi và quen thân. Không ngào ngạt chỉ thoáng đến thoáng đi trong làn gió đủ cho ta cảm thấy yêu hơn loài hoa mỏng manh mang chút sầu buồn. Cái nắng tháng 3 trong màu hoa tim tím, biên biếc của mùa xuân làm sao quên được với những ai từng sống và được nhìn thấy hoa cơ chứ. Với tên gọi gì đi nữa thì ở đâu hoa cũng chỉ một màu, một hương, giữ nguyên sức sống mãnh liệt và luôn khắc khoải một nỗi niềm trong im lặng của màu hoa mỏng manh nhưng không yếu mềm. Lặng im trong mùa đông, trút lá chìm mình trong giấc ngủ dài cùng với lạnh giá và đơm đầy hoa trong mùa xuân.
Những cánh hoa tim tím lặng lẽ rơi một góc trong một chiều tím muộn...