Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

Buổi học cuối cùng

Buổi học cuối cùng. Chút gì đó ngỡ ngàng, giật mình. Nhìn lại thấy mới ngày nào chập chững những bước chân vụng về trên giảng đường nay lại sắp chia tay. Buổi học với lớp trong tiếng cười, nói, đùa vui nay sẽ khép lại, chỉ còn một buổi với nhau rồi ngày mai thôi mỗi thành viên trong lớp lại tất bật với bài vở, rồi đi thực tập, thi tốt nghiệp. Có gặp nhau thì cũng chỉ là thoáng qua với những câu hỏi thăm, không còn sự quấn lấy nhau với những câu chuyện không đầu không đuôi.


Tiếng cười nói sẽ khép lại. Mỗi thành viên trong lớp, 47 sắc màu kia sẽ theo những con đường khác nhau để thực hiện ước mơ, ý định của mình. Nhanh quá đỗi, mới ngày nào còn cái nhìn bở ngỡ, lạ con người, lạ môi trường giờ là lúc mỗi người mỗi phương. Rồi chuyến tàu cuộc đời của mỗi người sẽ chạy theo những chuyến khác nhau, bao cái vấp ngã sẽ xảy ra, rồi tất cả lại tất bật với bao guồng quay cuộc sống. Lúc nhìn nhau lần cuối đôi mắt như muốn vỡ oà, vậy là sẽ xa ư. Không tin lắm?! Nhưng nó là sự thật.


 


 

Bàn tôi!.JPG


 


 


 


ktx.JPG


Buổi học cuối cùng. Cuối cùng không phải của thời học sinh với sự chia tay của mùa hè trong tiếng ve gọi, phượng bùng cháy mà là buổi học chia tay sách vở, ghế nhà trường, thầy cô, những ngày thi căng thẳng. Buổi học cuối của quãng đời sinh viên, của những năm tháng đẹp nhất của con người. Bài vở sẽ khép lại, những đêm thức khuya với đôi mắt mỏi mệt trong nay mai sẽ không còn. Buổi sáng đến trường với cái dạ dày đang sôi, với tiếng cười chào nhau, trêu chọc nhau sẽ đánh dấu bây giờ đi mãi. Vậy đấy, thời gian cứ như một dòng chảy bình lặng trôi, không có điểm dừng. Cứ trôi mãi và chẳng bao giờ trở lại. Buổi học cuối hôm nay sẽ là món quà của thời gian làm cho mỗi thành viên trong lớp nhìn lại, đánh thức bao nhiêu lãng quên về thời gian giờ nhìn lại trong một sự nuối tiếc và cảm thấy như mất đi một thứ gì đó chỉ mới ngày hôm qua còn nắm giữ.


Chút hụt hẫng, bùi ngùi cứ vẫn mãi trong lòng. Tiếng hát trong veo trong tiếng đàn ghita sẽ dừng lại từ đây. Đâu rồi cái lúc nói với nhau “Mong chóng về già kể chuyện nhau nghe - Về cái thời chúng mình đã sống - Thời sinh viên buồn, vui mơ mộng ...” Cả khoảnh khắc trời mưa ngồi nhìn từ cửa sổ rồi bỗng dưng nhớ nhà, từa vai nhau mà khóc mà kể về gia đình. Bữa cơm sinh viên nghèo nàn, chắt bóp đủ cách để đủ chi tiêu trong một tháng. Nhớ lúc trước còn nhỏ xíu, xem ti vi nói về cuộc sống sinh viên thì thấy thích lắm. Rồi cái ao ước ngày mai mình cũng sẽ là sinh viên cũng đã thành hiện thực, bao nhiêu buồn, vui cứ xen lẫn nhưng sao vẫn thấy không như mình nghĩ. Rồi bỗng chốc nói chuyện với nhau về cái ước mở lúc nhỏ cùng nhau thì lại cùng cười cho sự ngây ngô, hiện thực cuộc sống từng ngày đổi khác cùng nhau nói với nhau thế thôi. Rồi lại ngồi lặng lẽ không nói gì, đứa nào cũng theo những ý nghĩ riêng khi nhắc về điều này thì phải.


Thời sinh viên khép lại, chút gì đó thổn thức, xa xôi cứ xen lẫn. Xa thật sao. Bù cho những ngày tất bật với bài vở, những bước chân như muốn chạy để không bỏ sót chút thời gian nào. Và khép lại...


Chỉ còn vài ngày nữa thôi là thi kết thúc học phần kỳ cuối. Xong thi mỗi đứa mỗi nơi để đi thực tập làm luận văn tốt nghiệp. Kỳ thi tốt nghiệp còn ở xa nhưng vẫn buồn lo. Xa mà gần quá đỗi... Ta chia tay thời “vàng son”, khoảnh khắc đẹp trong mỗi cuộc đời con người. Cho chút gì đó ngày mai, và tất cả sẽ là quá khứ nhé!


Cứ muốn viết nhiều nhưng sao vẫn cứ lúng túng với ngôn từ ngay lúc này thế không biết...?


 


 

DSC01706.JPG


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét