Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Gọi tên điều không hiểu...?

Ghen. Nó chẳng biết vì sao người đàn bà đôi lúc cũng cần trở nên ghen, vì sao ghen lại trở thành gia vị của tình yêu? Chưa hiểu cũng đúng thôi, nó còn chưa đủ độ chín hiểu mọi sự trên đời này. Sống ở trên đời đã hơn 20 năm rồi đấy nhưng nhiều thứ để hiểu còn quá xa vời. Bây chừ mọi thứ trong nó lại uất nghẹn trong lòng, sự chôn giấu cứ lẫn khuất và vẫn không thể nào mở lòng ra. Im lặng một tội đồ ăn sâu không thuốc chữa...


 


Giờ lại đi tìm “gia đình” theo nghĩa thông thường nhất. Nhớ lúc nhỏ nó cứ ao ước ba suốt ngày đi làm không có ở nhà để mẹ con nó được bình yên nhất, Nó ngu ngốc đến vậy đấy. Rồi nó thầm nghĩ nhiều hơn, giá như không có ba thì cuộc sống, cuộc đời hiện hữu cho nó có ý nghĩa như thế nào? Có cơ hội để đi ra khỏi nhà là nó lại lang bạc mạng, cái khái niệm “nhớ nhà” hầu như không tồn tại trong nó chút nào. Mọi thứ đều vứt đi tất cả và mặc kệ, cứ nấn ná ở đâu đó lâu lâu chút để đỡ về nhà sớm, có lúc lại thấy chút cô đơn, lạc lõng cho chính lòng. Đi học, nó lại lao đầu từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Bởi vậy, nó thèm đi lắm, đi để quên mọi thứ đối với nó, đi để thấy rằng mình cần gì ở cuộc sống này. Tìm cái cười lẫn khuất đâu đó nhưng không thấy, xa vời hay không chịu mở lòng.


 


Tại sao luôn yêu cầu ở người đàn bà, người vợ một chút hy sinh, chịu đựng và tha thứ? Còn yêu cầu quá cao là đằng khác, điều gì cũng có thể lên tiếng cho rằng điều đó là ích kỉ, là hẹp hòi. Nhưng sao không nghĩ đến cho chính học cơ chứ? Vẫn là sự ích kỷ và “cái tôi” quá lớn của người đàn ông mà thôi, luôn biết yêu cầu đòi hỏi. Sự chịu đựng âm thầm trong hơn 20 năm, không có sự ghen hờn gì nhưng giờ là cái “ghen” đúng nghĩa của đàn bà. Phải chăng sợ nó sẽ không còn cha nữa, rồi cái gia đình này sẽ trôi tụt và nhường chỗ cho sự hạnh phúc của một gia đình khác đang xâm chiếm. Những câu nói trách móc như nhắc khéo hai chị em nó, dòng nước mắt của nó cứ nghẹn ngào, muốn khóc thật sự nhưng nén lại không thể yếu đuối như vậy. Từ trước đến nay nó ghét yếu đuối nên không thể khóc, tiếng nấc cứ nghẹn trong cổ họng.


 


Nó hiểu rằng bên cạnh tình yêu luôn có sự ích kỷ. hạnh phúc đôi lúc cần giành lấy mà?! Nó muốn cầm đến cái điện thoại mà hét vào người bà kia, sao lúc trước không đủ bản lĩnh để giành lấy hạnh phúc cho riêng mình mà bỏ đi, cả đứa con trai bé nhỏ của bà nữa. Sao không về để cùng nhau nói rõ mà phải cứ trách móc, hờn trách qua những cuộc điện thoại. Quá đáng chăng? Sao không nghĩa đến cuộc sống hiện tại đã bị khuấy động. Bây giờ cha phải đi tìm con hay sao? Rồi chuyện gì sẽ ra tiếp đó. Phải chăng tôi không thể tha thứ mọi điều, tôi biết bản thân mình chấp nhận nhưng sự dễ dàng luôn mâu thuẫn với nhau. Vẫn hằng ngày nhìn cái bộ dạng háo hức của ba chờ đến ngày để đi tìm “con trai”, mong ngóng để nhìn đứa con bấy lâu không bên cạnh mình chăng, xem độ trưởng thành của nó ra sao? Uh, rồi người mà ba sẽ đi tìm nó phải gọi bằng “anh trai” đấy! Sợ, không tin lắm. Hay chăng đó là mơ.


Cái ghen hờn của má cũng đúng thôi. Bao nhiêu năm nay cứ chôn giấu, giờ là lúc bộc phát. Cũng đúng thôi, chẳng ai đủ bản lĩnh mà tha thứ, im lặng được lâu. Ghen để giành lại cho chính mình nữa chứ, đã cố giữ gìn đến chừng này rồi không để trôi tụt được.


Không định nghĩa được nhiều thứ! Cảm giác hụt hẫng, vừa mất gì đó của ngày hôm qua. Hay chăng “gia đình” đã không có trong nó...?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét