Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

Hoa sứ trắng.

Ngồi một góc ở thư viện trường, qua khung cửa sổ thấy những bông hoa sứ của quán cà phê Cóc tự nhiên thấy đẹp lạ thường. Vốn không mấy yêu hoa sứ nhưng thích cái màu trắng dịu dàng, hương thơm nhẹ thì có lẽ đúng.  Màu trắng của những cánh hoa điểm một chút vàng rực từ trong phần nhuỵ lan toả ở cuối mỗi cánh làm tô điểm thêm nét đẹp của hoa sứ. Cũng chẳng bao giờ có kỷ niệm nào với hoa nhưng vẫn yêu cái nét đẹp dịu dàng của hoa khoe sắc.


 


Bình dị....jpg


 


 


Những bông hoa sứ rụng xuống nhưng cánh hoa vẫn bám lấy nhau không rời. Hoa có khô héo khi rụng xuống phơi mình trong nắng thì cánh hoa càng co chụm lại với nhau vẫn không rời. Nếu ví hoa này dành cho tình yêu thì có lẽ đẹp thật, một ý tượng trưng cho sự bền vững, vẫn mãi bên nhau dù có những biến cố như thế nào giữa dòng chảy cuộc đời.


 


Hằng ngày vẫn đi học ngang qua nhà Thờ, nơi ra vào của cổng có hai cây hoa sứ lớn. Buổi sáng, khi đường phố với những dòng xe cộ tập nập nhưng vẫn không quên nhìn những cánh hoa rơi rụng cả một góc rộng của nhà thờ. Chiều về, nhìn một bóng dáng người đàn ông gầy vẫn lặng lẽ quét những bông sứ, đôi lúc nhìn sợ những bước chân của ai đó vô tình giẫm lên sẽ làm đau những cánh hoa kia.


 


Cái màu trắng như một sự đồng điệu trong mỗi con người, bao cảm xúc cứ xen lẫn. Tự nhiên thèm nhặt hoa sứ, được phơi những bông hoa kia dưới nắng rồi đem giữ lại cho riêng mình. Hằng ngày vẫn nhìn hoa rơi rụng, nhìn tiếng chổi quét hoa như chính phận hoa khi rơi đã là rác tự nhiên thấy xót cho hoa. Một đời vui cũng tàn giữa thinh không...


 


Bỗng dưng thèm nghe tiếng chuông chùa, kinh phật trong một chiều muộn ngoài sân chùa là những hoa sứ rơi nhẹ... Có lẽ mình thích hoa sứ, cũng như cái màu của hoa rồi thì phải? Bình minh luôn trong từng cánh hoa, cảm nhận yêu thương mà đứng lên bước tiếp.


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét