Thứ Năm, 18 tháng 3, 2010

Gọi tên đường chân trời.

3300158945_d3478ac550_o.jpg


Mấy hôm nay mệt lắm. Mệt nhoà. Muốn hét, muốn gào thật. Bao nhiêu điều cứ muốn được thoát ra từ đứa con gái này có thể sẽ làm cho tất cả ngỡ ngàng. Nhưng vẫn cố giấu, che đậy tất. Hay chăng bản thân mình lại o ép quá, luôn đặt mình trong những mực thướt chuẩn mực, nên làm điều này không được điều kia, chẳng có ai tự ép mình làm điều đó cả nhưng sao vẫn khắt khe với chính bản thân mình đến vậy. Một đứa con gái với những khát khao đầy nhiệt huyết luôn cứ ấm ủ cháy trong lòng nhưng sao không bộc lộ, sao không để sự cháy khát đó biến thành những điều hành động mạng bạo hơn đi. Sao cứ giấu mãi thế hỡi tôi...


Mỗi ngày dần trôi qua tôi thấy mình vừa để đánh tụt nhiều thứ mà đáng ra bây giờ cần thực hiện dần đi, sao cứ hẹn mãi. Phải chăng không có sự tự tin, hay chăng mình quá đơn lẻ, cô độc trong tất cả rồi dẫn đến sự nhút nhát. Mày khao khát làm nhiều lắm mà, sao lại giấu? Mày xấu lắm đấy, đúng hơn còn tệ hại nữa. Đứng giữa ngã ba, ngã tư đèn đỏ ngồi ngây người ra nghĩ. Ai cũng lối đi cho riêng trong những đôi ngã kia, còn bản thân tôi sẽ đi theo lối nào, đường đi sẽ chông chênh, gai góc hay bằng phẳng êm ả? Lối nào cũng thấy một dấu chầm hỏi to đùng để trước, vẫn câu “sẽ ra sao ngày mai”. Tôi lại nghĩ ngợi nhiều quá chăng? Không, ai cũng xác định cho mình lối đi rồi, còn bản thân tôi vẫn đứng đó nhìn mà tự hỏi “dấu chấm hỏi” kia sẽ đến bao giờ xoá. Cứ vẫn luôn tự trấn an mình “cứ bước về phía trước sẽ có ánh sáng và tìm được con đường”, cũng vấp ngã, đau lắm rồi đứng lên đi tiếp nhưng vẫn thấy mù mờ quá...!


Cuộc sống đâu có dành riêng cho ai nụ cười nào, vẫn phải có nước mắt rơi để thấy từng ngày ta sống ý nghĩa. Đã hơn 20 năm sống, ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, mỗi ngày trôi qua đến khi bước chân lên giường năm ngủ thì ngẫm lại hôm nay mình đã lãng phí quá nhiều, ngày mai sẽ bước tiếp và cũng để phí ít nhất một khoảng thời gian nhất định. Trong chừng mực thời gian đó nó có thể khiến con người sai lầm vào những lối rẻ đau khổ nhưng cũng có thể làm cho người vinh quang, đạt được ước mơ của bản thân đã đặt ra. Ngã rẽ nào cũng nhiều lối, nhiều điều mới cả.


Lại nhạt thếch trong miệng khi mà vẫn phải nhắc đến “tiền” trong từng ngày. Đang nhẩm tính bao nhiêu ngày nữa thi kết thúc học phần là còn chừng ấy ngày đóng tiền học phí. Lại bị gọi tên nhắc nhở khi trong phòng thi. Uh, đau đầu, chán ngắt khi nhắc đến tiền. Nhưng trong cuộc sống thì không có nó không đuợc, lại tiền tài liệu, tiền nộp phí các khoản, tiền điện, tiền.... muôn dạng đấy, cần lắm. Yêu nhất vẫn là “tiền” rồi ghét nhất vẫn là “tiền”. Sao mâu thuẫn vậy tôi? Bạn bè, chẳng ai đủ sức hiểu hết nhau. Cũng tiền làm hại nhau, cũng tiền làm cho bản thân mỗi người ích kỷ, đôi lúc muốn hét lên “đồ tồi” sao quan trọng nhiều việc quá vậy? Cũng tiền mà gia đình lại lục đục, cãi vả nhau. Lại tiền đi đầu nên bao dự định cứ chất chồng năm đó, muốn làm nhiều lắm nhưng sao vẫn ơ hờ, vẫn thấy thiếu tự tin. Bình yên ở đâu mau quay về đi, muốn đi thật xa muốn những bước chân đến mảnh đất khác mà cảm nhận nhiều hơn ở cuộc sống.


Vẫn thế tôi ơi. Sao vẫn cái bộ dạng ít nói, kiệm lời. Bao nhiêu điều muốn làm, khát khao cứ như muốn đốt cháy nhưng vẫn dậm lại mà đợi. Muốn gào thét thật to để láy lại những gì mình giấu đi, muốn nói nhiều nhưng sao cứ im lăng. Phải chăng bao nhiêu điều cứ chất chứa trong lòng không giải bày cũng ai đã làm cho mày ra vậy hả Tôi. Vẫn không cười không nói, cứ im im như một đứa con gái ngoan nhưng sao lại lắm bão giông trong lòng cứ một ngày dâng lên thế này. Bỗng dưng thèm một giấc ngủ say quên đời...


Muốn bước chân trên những bậc thang của đường chân trời ngay lúc này. Gọi tên hỡi “bình yên”...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét