Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Hoa Giấy

Sáng nay đi học về sớm rẻ qua lối vào khu nhà trọ của mấy đứa bạn học cùng lớp thì thấy cả dãy nhà ở đấy ai cũng có một giàn hoa giấy. Trước phòng trọ của bạn cũng có một giàn hoa với hai màu đỏ trắng hòa cùng vào nhau dưới một giàn. Loại hoa “hữu sắc vô hương”, tôi cứ mãi nhìn nó lại gợi cho tôi những mảng ký ức về ngày bé dưới giàn hoa giấy. Tôi thích cái tên gọi là “hoa học trò” vì nó tựa hồ như một sự trong trắng, ngây thơ trong cái nắng, lúc nào cũng rộn rã, tươi vui.



Ngày xưa, gia đình tôi sống nhờ trong nhà một người bà, lúc đấy tôi mới khoảng 2 tuổi. Trước nhà luôn có một giàn hoa giấy màu đỏ, nơi đó râm mát cho những trò trẻ con chơi đồ hàng, bắn bi của mấy nhóc hàng xóm. Nơi đó chất chứa tiếng cười, la hét, gọi nhau í ới của những buổi trưa nắng gắt. Lá của hoa bọn tôi lấy làm tiền để đổi, mua những gì trong ngày chơi đó. Với thân cây dài, cong dễ uốn, trên thân luôn ẩn những chiếc gai bé nhỏ nhưng mạnh bạo. Những chiếc lá xanh trên giàn hoa lũ nhóc chúng tôi hằng ngày cứ bứt dần dần để làm đồ chơi, những cánh hoa đỏ thì lại bẻ ngang để làm hoa kết vòng cô dâu. Tiếng cười ngắt nghẻo khi cô dâu chú rể được trang trí trên đầu là những vòng hoa giấy, cả sự háo hức trong những buổi trưa được cùng nhau chơi cùng nữa. Trò chơi của những đứa trẻ nghèo, lấm lèm bụi đất.


Tôi cũng không biết từ khi nào lại thích loại hoa này nữa. Có lẽ nó gắn với tuổi thơ tôi trước tiên, ở cái tuổi mà ít ai còn nhớ lại hồi xưa mình như thế nào thì trong tâm trí tôi, kí ức kia lại được ghi đậm, vẫn còn nguyên vẹn. Hay tôi luôn sống trong những hoài niệm, rồi có những lúc đâm ra ghét cái ngày xưa trong cuộc sống nhọc nhằn, rày đây mai đó kia. Nhưng rồi cũng cảm thấy hạnh phúc len lõi trong kí ức, dẫu bé nhỏ trong cuộc sống của hiện tại. Cứ mỗi lần được nhìn thấy giàn hoa giấy của nhà ai đó duyên dáng, mềm mại trong từng giọt nắng thì lòng cảm thấy như được sưởi ấm.


Những cánh hoa giấy mỏng manh, loài hoa chỉ có sắc chứ không hương. Thế nhưng hoa giấy cũng có nhiều màu: Hồng, trắng, đỏ, cam… Ở nơi cái cổng ra vào những cành hoa giấy được cắt tỉa, uốn cong tạo thành một vòng cung. Phải đứng dưới cái vòm bằng cây ấy thì cảm nhận được nét dân dã của hoa giấy. Nắng gay gắt của tháng 3 bỗng dịu đi, chỉ còn lại từng giọt nắng khẽ chiếu qua những chiếc lá nhỏ. Từng cơn gió đi hoang lại vi vu vào trong vòm ấy tạo nên không gian yên bình đến kỳ lạ. Hoa giấy trong gió rơi đầy góc sân, ngập cả lối đi một màu hoa, những cánh hoa rơi rụng nhưng vẫn đầy sức sống, tươi vui. Cái nắng càng chói chang thì màu hoa càng tươi, cánh hoa mỏng manh lại rực rỡ trong nắng.


Thế đấy, hoa giấy gợi mở tâm hồn tôi một chút yêu thương, chút giận hờn của tuổi thơ hồn nhiên. Cũng đôi lúc có chút nỗi niềm, tâm trạng nhìn hoa nhưng rồi bỗng chốc tan biến theo từng hoa rơi xuống. Dù hoa lìa cành nhưng vẫn thanh thản, tươi vui như chính sức sống mạnh mẽ hiện hữu. Loài hoa bình dị, gần gũi, quê mùa.


Hoa giấy hay chăng tựa hồ như những xác pháo của sự đưa cô dâu đi về nhà chồng…





 



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét