Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

Một cõi...

                               Viết cho ngày 8/3. Và gởi điều ước...


 



 


“Một cõi đi về” là gì nhỉ?. “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt...” Bước chân ta có mỏi thì cũng phải đi, nhưng sẽ đi đâu, vẫn loanh quanh rồi vẫn mỏi mệt...?. Hay đó là sự loanh quanh trên con đường tiều tuỵ như Trịnh viết. Ta vẫn phải bước đi, vẫn lãng du đến mỏi bước rồi cuối cùng quên mình trong một giấc ngủ say không mộng mị.


 


Lúc ta đã đi nhưng trong tim vẫn “hiện bóng con người” Trái tim vẫn những nhịp đập, nhịp sống yêu thương tràn đầy, vẫn muốn kêu gọi. Nếu như cuộc đời mỗi người trên đời này muốn thử một lần khám phá tận cùng của cõi chết rồi sẽ được trở lại dương gian, dù điều đó chỉ một lần thôi. Nhưng điều đó vẫn không bao giờ và mãi mãi không xảy ra. Chẳng ai có thể nói một cách xác thực về cái chết rồi về sự trở lại của bản thân ở cõi chết trở về cả. Vẫn của ngày hôm nay “Lời nào của cây lời nào cỏ lạ. Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua” Đi mãi, rồi “ngủ” dài để quên đi bao điều, khi tỉnh dậy sao vẫn thấy xuân thì qua nhanh đến vậy. Non cao, biển rộng ta qua có thổi bằng ngọn gió hoang vu để ta gởi bao lời, có nghe cây cỏ gọi tên “bốn mùa”. Rồi một lúc ta ngồi lại nghe tiếng mưa rơi và nhớ mưa nơi xa nào đó, hay ta sống hiện hữu nơi này không phải chốn quê nhà...? Vẫn cứ hỏi “Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà” Phải chăng ta sống vẫn chỉ là “cõi tạm” ở nhân gian?


 


- Ước gì đi... Ước sẽ không còn nghe tiếng “vỡ” trong cuộc sống quanh ta. Ước một ngày thức giấc sẽ bớt đi tiếng rên, tiếng kêu than, tiếng buồn của ai đó bên cạnh mình. Những giọt nước mắt của mình không rơi vô ích khi buồn, yếu đuối mà sẽ dành cho sự hạnh phúc. Và hơn hết đừng bao giờ làm cho ai đó phiền lòng bận tâm về bản thân mình. Vì mỗi bước chân ta đi đều có sự ủng hộ thầm lặng, dõi theo những bước đi từng ngày.  Và bản thân, người thân sống bên cạnh luôn có nghị lực sống và một ước mơ để dám vì ước mơ mà đi hết con đường đã chọn, sẽ không là sự ích kỷ dành riêng cho bản thân mà là vì những người quanh ta luôn cầu mong sự an lành đến với ta.


 


- Ước gì nữa... Ước mỗi sớm mai thức giấc với những công việc bận rộn, bản thân không có sự rảnh rỗi. Dám ước mơ, đặt ra con đường sẽ thực hiện đến cùng, và không có những câu nói dành cho ngày mai, sau này, rồi mới hành động. Tôi ghét bản thân mình luôn làm cho ai đó lo lắng, rồi đổ lỗi, biện mình cho những việc làm của mình. Sự lãng tránh và không nhìn vào sự thật. Cuộc đời đôi lúc chính ta cũng nên tạo ra sự an nhiên, thảnh thơi, trong tâm hồn. Tự soi chiếu đời mình, tự chia sẻ, tự tìm phương cách giải thoát buồn đau. Trong cuộc đời: Vui và buồn luôn song hành và hội ngộ, hạnh phúc hiện hữu rồi tan biến, con người tìm kiếm rồi lại nhạt phai. Con người đôi lúc cũng nhỏ bé và cô đơn vô cùng, với niềm tin đi kiếm tìm một điều gì đó xa xôi rồi cũng phải về núi xa, dừng chân ở một chốn linh thiêng.


 


Có lần tôi đã từng hỏi bản thân mình: Bàn tay nhân gian có độ lượng...? “Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì” Có một  sự sòng phẳng nào diễn ra không, hay chỉ là ta cùng nhau trả cái nợ trần gian, ta đã gánh trên vai ngay từ khi lọt lòng. Đôi tay nhân gian dài lắm, rộng lắm nhưng sẽ chưa bao giờ độ lượng, luôn là sự vay trả sòng phẳng, có lúc lại tàn nhẫn, có lúc quá phũ phàng, và có lúc lại hiền từ. Khi ta đi mãi, đi tìm một con đường mới thì lại nhớ đến con đường cũ, lại đâm ra tiếc nuối, lại đâm ra mơ trở lại giấc mơ xưa.


 


Cuộc đời con người vẫn mãi là chuyến hành trình bất đắc dĩ bởi kiếp người được sinh ra.


 



 


* Viết cho ngày 8/3. Với những gì muốn viết, muốn nói nhưng ngôn từ vẫn không thể nào diễn tả được. Đành nghe bài hát “Một cõi đi về” và viết với sự chắp vá trong suy nghĩ. Vẫn muốn ước nó sẽ làm cho tất cả mọi người cười trong rạng rỡ trong hạnh phúc...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét