Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Gọi mưa trong nắng...


 


Cái nắng tháng 3 bỗng dưng chói chang, oi nồng. Rảo bước chân trên những con đường Tam Kỳ vào trưa đã thấy rát bỏng dưới chân, bao nhiêu người lướt dáng nhau trong khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu. Dòng người càng vội vã nhiều hơn, như một cách để nhanh chóng lướt qua cái nắng gay gắt. Mùa nắng đã về chính thức rồi thì phải, chưa gì đã oi và nóng. Những tháng ngày dầm dề, ướt sũng đã chấm dứt, nay lại bỗng thèm khát một cơn mưa.


 


Tự dưng muốn gọi mưa, muốn những giọt nước ướt át để tưới mát lại hàng cây, những bụi cỏ ven đường, những cánh đồng lúa đang khát. Dường như ở mảnh đất này hơn tháng nay chưa có đến hạt mưa, cây như chết gục trong nắng. Những ngọn gió heo may, xơ xác mang chút rát bỏng của nắng. Đất khô hơn, cái nắng thì cứ chạy xồng xộc vào từng ngách nhỏ của phố, của các con đường làng quê, cái bỏng rát của của sức nắng cứ lăn lỏi ngày một oi hơn. Ra đường, từng vệt lá rụng rơi, xếp chồng lên nhau như để tạo cho mình mọt lớp để tránh đi cái nắng đã về.


 


Nắng cứ nhảy nhót theo mỗi bước chân trần của những gánh hàng rong, của những chú đạp xe ba gác, thợ hồ, những tấm vé số của các cụ già, em thơ. Tiếng sáo của một người mù giữa trưa nắng làm ta như chậm lại để lắng nghe. Cái dáng đi xiêu vẹo dò từng bước đi trên con đường nhựa rát bỏng như đốt, tiếng sáo réo rét một khúc ca mang một âm hưởng của sự tin yêu cuộc sống. Một bộ đồ rách nát, đằng trước đeo một cái ca nhựa, đôi chân trần đen sạm, con người bé nhỏ tiều tuỵ, giữa đám bụi đường, nắng nóng ông ấy vẫn thổi sáo không ngừng nghĩ để mong mọi người thương cảm cho số kiếp bất hạnh. Đành rằng ông ấy làm nghề ăn xin nhưng không phải là cái dáng giả tậ, què như tôi vẫn bắt gặp mà đó cũng như bỏ một chút sức lao động ít ỏi còn lại để kiếm cơm qua ngày. Vẫn biết cuộc sống đôi khi có những hình ảnh bất hạnh cứ ẩn hiện trước mắt nhưng sao số phận của người đàn ông thổi sáo giữa trưa cứ ám ảnh trong đầu.


 


Lặng lẽ với những bước chân trong nắng trên con đường đi học hằng ngày mà thương hơn cho giấc ngủ vật vờ trên xe ba gác, giấc ngủ xiêu vẹo trên xe máy của các bác xe ôm, cả cái dựa lưng vào tán cây ven đường của gánh hàng rong. Những con người lao động nhỏ bé vẫn cứ hằng ngày rảo bước trên khắp nẻo đường dưới cái nắng vô tình bỏng rát. Thương cho bao cái kiếp sống tật nguyền nhưng vẫn muốn khẳng định mình, tập vé số hằng ngày trên chiếc xe lắc, rồi từng bước chân lê lết để bán vé số mưu sinh qua ngày. Những bước chân dò đường của những người khiếm thị trên đôi vai là những cây chổi tự làm, túi xách trên vai là những bao tăm, bó đũa mài mẫn làm để khỏi uổng phí một đời người.


 


Nhìn bao con người sống lặng lẽ với những nỗi đau, ta lại tự giận mình hơn. Đã hơn hai mươi năm hiện hữu giữa cuộc đời nhưng đã làm được gì, đôi tay của ta chưa hề nhúng một chút nhọc nhằn nào, vần còn bám trên đôi vai yếu ớt của ba má. Và còn nhiều lắm điều tí ti cũng khiến tôi giận chính mình.


 


Cái nắng cứ len lỏi khắp nẻo của mảnh đất “lắm nắng nhiều mưa” của miền Trung. Thời gian vẫn cứ chuyển động vù vù, còn con người thì bất biến, mỗi mùa thay sắc như chính sự gở bỏ những điều buồn sâu của con người để cùng hoà vào, vươn lên. Cuộc sống vẫn có nhẫn tâm nhưng bao dung, hạnh phúc vẫn ẩn hiện. Niềm tin nếu ta biết đặt mình sẽ có những hy vọng mới mở ta, hãy có những cái nhìn lạc quan về phía trước rồi tiếp tục đi.


 


...“Có nắng vàng nghèo trên lối đi xạ. Có tối thật đều trong linh hồn nhỏ. Có mắt thật chiều dưới trán ngây thơ”. Biết mùa thay lá, thì ta cũng nên thay đổi thái độ sống để mỗi ngày sẽ thấy yêu thương... Vẫn là hy vọng ngày mai những cơn mưa về tưới mát hồn cây, hồn người...


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét