Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

Sâu phượng mùa thay lá.


Sáng nay trời bỗng nhẹ dịu, cơn gió mát lành thổi vào sự khô cằn, nóng rát mấy hôm nay. Ngỡ như một bàn tay của gió mùa xuân xoa dịu sự gay gắt, đỏng đảnh của nắng để hôm nay thấy trời vẻ dìu dịu, mọi thứ quanh ta đều đáng yêu. Nhìn quanh ta ở đâu đó vẫn còn giọt xuân mang đến niềm tin yêu, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bao người, ánh mắt lấp lánh sự bình yên.


Ở lẫn đâu đó bên vệ đường, những tà áo dài trắng thướt tha, khẽ tiếng reo giật mình vì những con sâu bé nhỏ vô tình bám lên chiếc áo tinh khôi ấy. Giật mình lên hàng cây phượng đã có những chú sâu bé nhỏ với những sợi tơ giăng đầy, vậy là đã có sự nhắc nhở mình phượng đã đến mùa “thay lá”. Bởi đây còn là khoảng thời gian ánh lên mắt học trò những dòng chữ lưu bút. Và lắng lòng lại ta nghe tiếng dậy mình của những chùm phượng đỏ, những lá tươi non trong màu học trò gợi lên nỗi nhớ miên man. Một chút gì đó hụt hẫng, bàng hoàng với sự đổi thay quá đỗi của mùa.


Những chiếc lá bé nhỏ bắt đầu trút, làm một cuộc trở mình âm thầm. Thoáng nhìn lên bỗng ngỡ ngàng phát hiện ra những mầm non xanh biếc. Sự rụng xuống và nảy mầm. Vàng và xanh. Cuộc đỗi ngôi lột xác cứ diễn ra âm thầm và quyết liệt, như mỗi mùa trong năm vẫn im lìm với những đổi thay. Sáng sớm thức giấc đã nghe những tiếng kêu ran, bản hoà ca quen thuộc của chú ve báo hiệu một mùa chia tay của các cô cậu học trò. Trong nắng trưa cái âm thanh rộn rã của ve cứ ngân dài trên những tán cây, tiếng xe cộ như lấn át đi cái âm thanh gợi đến chút chênh vênh cho màu áo trắng ngây thơ, trong sáng.


Nghe những tiếng cười nói vô tư, rồi cả cái chuyền tay nhau cuốn lưu bút nhỏ, cuốn sổ kia sẽ ghi lại dấu ấn của một thời hồn nhiên, trong sáng và đẹp nhất của đời người. Bao lời nhắn gởi, lời chúc cho nhau sẽ vững chân trên con đường phía trước. Tháng 3, sắp sang hè rồi, mùa thi cận kề rất gần. Bỗng thấy nhớ quá cái thời áo trắng mình cũng đã trãi qua. Nhớ lắm...nhớ không nguôi khi bắt gặp bao cái cười hồn nhiên trong tà áo trắng. Giờ đã xa, chỉ còn lại những kí ức, nhớ đến trong góc kí ức chôn giấu mà thôi.


Cây phượng như một chứng nhân lặng lẽ, nơi ghi lại bao dấu ấn của bao mối tình đầu, tình bạn giận hờn vu vơ. Cây vẫn đứng đó chào ánh nắng, tự tin vươn mình. Phượng hiểu bao nỗi niềm các cô cậu học trò, không muốn mình thay áo mới, trên tán xanh kia sẽ lá những đoá hoa đỏ rực, cháy cả nền trời trong nắng. Hơi thở phượng giao mùa qua màu hoa để rồi bao tâm trạng, ánh mắt nhìn nhau vươn chút buồn. Phượng hiểu mọi nỗi niềm nhưng thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, vẫn phải vận động theo quy luật không thể dừng lại được.


Nhìn những con sâu nhỏ bé giăng các sợi tơ trên cây phượng, nếu ai đó từng để ý một lần sẽ hiểu đã có sự đổi thay, dần chuyển động trên thân cây kia. Lớp áo cũ của một năm đang được thay thế dần, những con sâu bé nhỏ kia đang báo hiệu, thay đổi cùng hoà vào để cho phượng làm việc. Ý sâu như nhắc phựơng hãy đi, theo cái quy luật muôn đời của cây, thời gian mãi không dừng lại, dù có níu kéo thì vẫn xảy ra, nếu ta cảm thấy tiếc nhớ thì hãy trân trọng mọi thứ quanh mình. Sâu cũng đáng yêu đấy chứ! Thầm nhắn gởi đến người, ngay như cuộc đời của những con sâu phượng rất ngắn ngủi nhưng đến và đi không hề hối tiếc điều gì vì đã sống và gởi hết mình. Sâu cùng phượng cởi lớp áo cũ, thay vào lớp áo mới.


Nhìn những lá úa vàng rơi, cái úa vàng của những chú sâu làm nhiệm vụ thay cho chính bản thân phượng đã gần như hoàn tất. Lớp áo lá ấy sẽ thay trong nay mai bằng màu xanh, phượng phải sẽ cho những nhành hoa màu đỏ, màu báo hiện hè sang. Ánh nắng vàng sẽ cùng phượng hoà vào làm cho tâm trạng của những ai một thời áo trắng sẽ cảm thấy nhớ.


Phượng đã sắp thay áo! Vẫn loài sâu bé nhỏ nhưng khiến tôi sợ khiếp vía. Cuộc đổi thay đang dần đến. Âm thầm và lặng lẽ quá đỗi...


 



 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét